Hạc Nguyện Niệm Tưởng

Chương 4



8.

“Xin lỗi chú Tạ, cô Tạ, nếu không phải vì cháu hẹn ở nhà hàng bên bờ biển đó thì anh Tạ Du đã không gặp chuyện.”

“Không, là lỗi của cháu. Chính cháu là người đề nghị đến nhà hàng đó, tất cả đều là lỗi của cháu. Cô chú cứ đánh cháu, mắng cháu đi, tất cả đều là lỗi của cháu.”

Mẹ Tạ rưng rưng nước mắt lắc đầu: “Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan, A Du cũng là đứa trẻ ngoan.”

9

Cảnh sát tìm kiếm trên biển suốt một tháng nhưng vẫn không tìm thấy thi thể.

Chúng tôi đều ôm hy vọng nhỏ nhoi rằng có lẽ Tạ Du chưa chết, có lẽ anh ấy đã được ai đó cứu, hoặc có thể đã mất trí nhớ…

Chú Tạ và cô Tạ đã chọn một mảnh đất phong thủy rất tốt nhưng không lập bia mộ cho Tạ Du.

Có lẽ họ chỉ muốn chờ đợi, chờ đợi dù chỉ một chút tin tức nhỏ nhoi về anh ấy, dù có là tin dữ.

Mỗi cuối tuần, tôi và Thẩm Hạc đều đến thăm chú Tạ và cô Tạ, trò chuyện với họ, hy vọng có thể nhận được chút thông tin về anh ấy.

Mùa hè năm sau, Thẩm Hạc trở thành thủ khoa của thành phố, còn tôi đứng thứ hai. Cả hai chúng tôi đều chọn ngôi trường đại học mà Tạ Du từng chọn.

Những nơi anh ấy từng muốn đi, chúng tôi sẽ thay anh ấy đến.

Người thủ khoa Tạ Du năm nào đã ở lại với mùa hè năm ấy, có lẽ đã an nghỉ cùng biển cả.

10.

Những ký ức xưa cũ chợt hiện lên trước mắt tôi như một cuộn phim, gương mặt mà tôi từng cố tình lãng quên dần dần trùng khớp với người đẹp đang đứng trước mặt tôi. So với trước kia, các nét sắc sảo trên gương mặt ấy đã trở nên mềm mại hơn, chỉ có đôi mắt hồ ly xếch lên vẫn mang vẻ lơ đãng như xưa.

Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy sống mũi cay cay. Tôi luôn tự hỏi, nếu Tạ Du chưa chết, tôi sẽ gặp lại anh ấy bằng cách nào.

Chỉ là không ngờ, ngày xưa là bạn thanh mai trúc mã, giờ lại thành chị em.

Tạ Du chẳng bận tâm đến ánh mắt trần trụi của chúng tôi, tự mình chọn một cái ghế ngồi xuống. Dường như anh ấy đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khẽ lắc đầu bất lực.

“Anh vẫn là Tạ Du, thân thể này là của anh.”

“Chuyện này dài dòng lắm, hôm đó anh cứu thằng nhóc kia, nó quá sợ hãi, cứu được nó cũng hơi vất vả. Chỉ là không ngờ thằng nhóc đó còn đá anh vài cái. Không ngờ lại gặp phải dòng chảy xa bờ, sau đó một con sóng đánh qua, anh bị ngất.”

“Rồi anh bị một nhóm người bất hợp pháp vớt lên, họ thấy anh đẹp trai nên bắt anh làm thí nghiệm, biến anh từ nam thành nữ.”

Tôi há hốc mồm kinh ngạc, nhất thời không biết nên vui hay buồn.

Thật không ngờ chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra ngay bên cạnh tôi.

11.

“Thẩm Hạc, tại sao anh không nói với em?” Tôi hỏi.

Thẩm Hạc cười gượng: “Trước hết là sợ em không chấp nhận nổi, thứ hai là…” Anh nhìn về phía Tạ Du: “Anh ấy không cho anh nói mà.”

Tạ Du hiếm khi lộ vẻ lúng túng: “Haiz, một hotboy như anh bị biến thành con gái, anh còn chưa nghĩ ra cách nào hợp lý để xuất hiện trước mặt em, thật sự sợ làm hỏng danh tiếng cả đời anh.”

“Anh tình cờ đến cửa hàng đó để lấy nhẫn. Anh từng đặt một chiếc nhẫn ở đó.” Anh mỉm cười nhìn tôi, rồi cúi đầu che giấu nỗi thất vọng, chỉ thở dài: “Chỉ là chưa kịp trao thì đã xảy ra chuyện đó.”

Thẩm Hạc lập tức như con mèo bị giẫm phải đuôi, chắn trước mặt tôi: “Tạ Du, dù thế nào thì bây giờ A Nguyện cũng đã là vợ em. Hơn nữa anh bây giờ đã thành con gái rồi, giữa anh và A Nguyện không thể có chuyện gì được. Vậy nên đừng hòng nghĩ đến chuyện cướp vợ em.”

Tạ Du cười mỉa mai: “Ai nói con gái không thể ở bên con gái? Yên tâm đi, anh sẽ coi đứa bé như con ruột của mình, dù sao nhà chúng ta cũng sát bên, anh cho phép em thường xuyên đến thăm con.”

“Không được, em không đồng ý, em và A Nguyện sắp kết hôn rồi, em có thể mời anh uống rượu mừng, không thì anh làm phù dâu cũng được.”

“Ồ, hai người còn chưa kết hôn à? Hay là đang đợi anh? Vì A Nguyện, anh có thể để con gọi em một tiếng cha.”

“Nếu không thì ba chúng ta sống chung vui vẻ cũng không thành vấn đề.”

Tôi: “…”

Tự nhiên tôi có cảm giác như quay trở lại thời thơ ấu, Tạ Du là chúa giỡn nhây còn Thẩm Hạc thì hay nổi nóng.

Vì vậy, mỗi khi họ gặp nhau là như sao hỏa va phải trái đất. Dù không động tay động chân nhưng trong lời nói thì không ai chịu thua ai.

12.

Ngay lúc tôi đang vô cùng lúng túng, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng hùng hổ tiến đến, bà tháo kính râm, ánh mắt sắc bén ngay lập tức khóa chặt vào người đứng bên cạnh tôi.

“Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?”

“Thẩm Hạc, mẹ nghe nói con dính líu đến người phụ nữ khác?”

Thẩm Hạc lập tức biến thành một con chim cút, im lặng ôm tôi vào lòng, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.

Mẹ Thẩm lập tức chú ý đến người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng đang ngồi trên ghế, mắt bà lóe lên một tia ngạc nhiên và nghi ngờ, nhưng lạnh lùng nói:

“Cô chính là người đã cùng con trai tôi đi dạo lúc nửa đêm nửa hôm?”

“Cô gái, cô xinh đẹp như vậy sợ gì không tìm được người đàn ông tốt? Tại sao lại làm kẻ thứ ba chứ?”

Tôi và Thẩm Hạc đang định giải thích, Tạ Du đã lên tiếng:

“Dì Thẩm, lâu rồi không gặp.”

Mẹ Thẩm sững sờ, bà bối rối nhìn chúng tôi rồi nhìn sang Tạ Du, không chắc chắn hỏi:

“Cô gái, chúng ta đã từng gặp nhau sao? Sao tôi không có ấn tượng? Người xinh đẹp như cô, tôi nhất định phải nhớ chứ. Hơn nữa, giọng cô sao lại… giống giọng đàn ông vậy?”

“Dì Thẩm, con là Tạ Du, nhà con ở gần nhà dì, dì không nhớ con sao?”

Mẹ Thẩm hoàn toàn đứng hình, bà nhìn chúng tôi: “Cô ấy nói cô ấy là Tạ Du? Tạ Du chẳng phải là con trai sao? Sao lại biến thành một cô… gái? Chẳng lẽ mẹ đã lẩm cẩm rồi?”

Chúng tôi giải thích lại một lần nữa cho mẹ Thẩm, bà với vẻ mặt ngơ ngác như người già ngồi trên tàu điện nhìn điện thoại, một lúc sau mới hiểu ra.

Bà thân thiết nắm tay Tạ Du: “Con ngoan, con đã chịu khổ rồi, mấy năm nay cha mẹ con chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con, con đã về thăm họ chưa?”

Đây cũng là vấn đề mà chúng tôi quan tâm, nghe đến cha mẹ, vẻ mặt Tạ Du trở nên dịu dàng nhưng vẫn không khỏi buồn bã.

“Vẫn chưa, con không biết phải đối mặt với họ thế nào…”

“Có gì đâu mà khó, nếu là Thẩm Hạc, cho dù nó biến thành một con chó dì cũng sẽ chấp nhận.”

Thẩm Hạc đen mặt: “Mẹ, làm gì có ai ví von như mẹ?”

“Nhanh về đi con ngoan, họ thật sự rất mong con, cho dù con trở thành thế nào, con mãi mãi là con của họ, họ mãi mãi yêu con.”

Ánh mắt Tạ Du xúc động, đứng dậy cúi chào mẹ Thẩm và chúng tôi, cảm ơn chúng tôi vì đã chăm sóc họ suốt những năm qua.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner