Mối Quan Hệ Mập Mờ

Chương 10



Ngược ánh sáng, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh, chỉ cảm thấy ánh mắt anh rất cố chấp khi nhìn tôi.

Tôi vừa định hỏi anh còn việc gì.

Thì nghe anh ngập ngừng nói, giọng pha chút khó chịu khó phát hiện:

“Tôi hỏi cô lần cuối.

“Cô… thực sự không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tôi khựng lại.

Không hiểu lời của Hạ Đình Châu có ý gì.

Nhưng tôi đã chẳng buồn đoán ý nghĩ của anh nữa.

Vì không còn yêu, nên tất cả những gì liên quan đến anh đều không còn quan trọng với tôi.

Suy nghĩ một chút, tôi hờ hững đáp:

“À đúng rồi… Chúc anh và vị hôn thê trăm năm hạnh phúc, tân hôn vui vẻ, bách niên giai lão?”

Mỗi câu chúc tôi nói ra, nắm đấm của Hạ Đình Châu lại siết chặt hơn.

Người không biết chắc còn tưởng tôi đang nguyền rủa anh.

Khi tôi nói hết lời chúc, nét mặt của Hạ Đình Châu trở nên méo mó.

Anh nghiến răng ra lệnh:

“Cút ra ngoài!”

18

Hôm sau, Hạ Đình Châu đưa Lâm Nguyệt đến công ty.

Hai người họ thoải mái thể hiện tình cảm trong văn phòng, không chút kiêng dè.

Mỗi lần tôi vào đưa tài liệu đều thấy họ đang thân mật bên nhau.

Hạ Đình Châu lúc thì bảo tôi rót trà cho Lâm Nguyệt, lúc thì yêu cầu tôi chỉnh lại lịch trình để dành thời gian cho tuần trăng mật của họ.

Tôi đều làm theo mà không hề phản ứng.

Một lát sau, Hạ Đình Châu lại gọi tôi vào văn phòng: “Thư Mạn, cô dẫn Lâm Nguyệt đi tham quan công ty.”

Tôi đáp ứng ngay.

Khi dẫn Lâm Nguyệt tham quan, cô ấy cố tình tỏ thái độ trước mặt tôi, kể đủ chuyện về việc Hạ Đình Châu cưng chiều cô ấy như thế nào.

Rõ ràng cô ấy xem tôi là tình địch.

Tôi không có ý định xen vào chuyện tình cảm của họ, cũng cảm thấy hành động của Lâm Nguyệt thật nực cười.

Thế nên tôi thẳng thắn nói: “Giám đốc Hạ không thích tôi, cô lo xa rồi.”

“Tôi và anh ấy là bạn học cấp ba. Nếu anh ấy thật sự thích tôi, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu.”

Nghe lời tôi, sắc mặt của Lâm Nguyệt dịu đi.

Lúc này, tôi và Lâm Nguyệt đang ở studio của công ty.

Phía sau chúng tôi là một giá đỡ tạm thời được dựng lên để chụp ảnh.

Nhìn chiếc giá đỡ đơn sơ đó, tôi bỗng thấy bất an.

Tôi vừa định giục Lâm Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Thì ngay giây tiếp theo…

Cái giá đỡ rung lắc hai lần, rồi bất ngờ đổ thẳng về phía tôi và Lâm Nguyệt.

Tiếng rầm rầm liên tiếp vang lên, chỉ trong giây lát đã vùi lấp chúng tôi bên dưới.

Khi Hạ Đình Châu vội vã chạy tới, tôi vừa được đồng nghiệp kéo ra khỏi đống giá đỡ đổ nát.

May mắn là các khung giá tạo thành một khoảng trống hẹp, tôi cuộn mình bên trong nên không bị thương nặng.

Vừa nhìn thấy tôi, Hạ Đình Châu sải ba bước tới gần, lo lắng ôm chặt lấy tôi:

“Thư Mạn, em làm anh sợ muốn chết. Em không sao chứ?”

Tôi vội vàng giấu cánh tay đang chảy máu ra sau lưng, nghiêm túc nhắc anh:

“Giám đốc Hạ, tôi không sao. Vị hôn thê của anh cũng bị mắc kẹt dưới giá đỡ. Anh nên quan tâm cô ấy trước.”

Nhưng Hạ Đình Châu hoàn toàn phớt lờ, chỉ lo lắng nắm lấy cánh tay tôi, đau xót nói:

“Cánh tay em đang chảy máu thế này! Quan tâm người khác làm gì!”

“Đi thôi! Anh đưa em đến bệnh viện!”

Nếu không phải cánh tay tôi đang bị thương, tôi thật sự muốn tát Hạ Đình Châu một cái để anh tỉnh táo lại.

Lúc này anh phải lo lắng cho vị hôn thê của mình chứ!

Lâm Nguyệt cũng vừa được dìu ra ngoài.

Cô ấy rõ ràng bị thương nặng hơn tôi rất nhiều: chân bị trẹo, lớp trang điểm bị lem, trán có máu, tóc tai rối bù.

Vừa ra ngoài, cô ấy khóc òa lên.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tôi và Hạ Đình Châu giằng co, cô bỗng im bặt, đờ đẫn nhìn chúng tôi.

Lúc này tôi cảm thấy ánh mắt của Lâm Nguyệt như những mũi kim đâm vào người mình.

Tôi định nói gì đó, nhưng Lâm Nguyệt đã mở lời trước.

Cô ấy nhìn thẳng vào Hạ Đình Châu, giọng run rẩy:

“Hạ Đình Châu, em là vị hôn thê của anh mà. Anh không quan tâm em, lại đi lo lắng cho người phụ nữ khác sao?”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt thì đầy tuyệt vọng.

Hạ Đình Châu nhìn cô ấy, khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi.”

Anh dừng lại một chút, như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng:

“Chiếc xe và căn nhà mà chúng ta đã thỏa thuận, em cứ giữ. Coi như bù đắp từ anh.

“Nếu em còn cần gì thêm, anh cũng sẽ đáp ứng.”

Đây… rõ ràng là lời muốn hủy bỏ hôn ước.

Mọi người xung quanh đều lộ vẻ kinh ngạc.

Lâm Nguyệt tái nhợt, suýt nữa thì ngất xỉu.

Nhưng Hạ Đình Châu không quan tâm đến phản ứng của ai, lập tức kéo tôi đi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner