4
Tôi gom hết đồ đạc của mình trong căn biệt thự này.
Chỉ mất nửa tiếng.
Một vali hành lý đầy ắp.
Xóa sạch mọi dấu vết từng chứng minh rằng tôi đã sống ở đây.
Khi mở cửa bước ra ngoài, lồng ngực tôi không thể kiềm chế được cơn đau nhói âm ỉ lan tràn.
Tôi đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đau nhói.
Rồi kiên định cúi người, kéo tay cầm vali, sải bước tiến về phía trước
Không quay đầu lại lần nào.
Tôi đã yêu Hạ Đình Châu một cách hèn mọn suốt tám năm.
Bị thực tế đâm cho đầu rơi máu chảy, cuối cùng tôi cũng tỉnh ngộ.
Dù tôi có cố gắng thế nào, anh ấy cũng sẽ không yêu tôi.
Vậy nên.
Đến đây thôi.
5
Sáng thứ hai, khi đến công ty, trùng hợp làm sao tôi lại gặp Hạ Đình Châu dẫn vị hôn thê của anh đến tham quan.
Cô gái trẻ nép mình bên cạnh Hạ Đình Châu, thần thái rạng rỡ, nụ cười tươi tắn.
Chỉ nhìn thôi cũng biết cô ấy là người được yêu chiều, lớn lên trong sự bảo bọc.
“Nghe nói cô gái này do mẹ của tổng giám đốc Hạ đích thân chọn đấy, lại còn là tiểu thư nhà giàu, gia thế không tầm thường. Nhìn hai người đứng cạnh nhau, đúng là trai tài gái sắc.”
“Nghe đâu năm sau họ sẽ kết hôn, thật ngưỡng mộ quá.”
Những đồng nghiệp xung quanh bàn tán râm ran, giọng điệu đầy vẻ ghen tị.
Tôi đứng lặng một bên, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình đến mức tối thiểu.
Nhưng cô gái tên Lâm Nguyệt đột nhiên nhìn về phía tôi, người đang đứng ở góc khuất.
Cô ấy mỉm cười nói:
“À, tôi từng gặp cô trước đây. Hình như cô là thư ký của Đình Châu, đúng không? Nghe nói cô nấu ăn rất ngon, còn ngon hơn cả bà giúp việc nhà anh ấy nữa.”
“Lúc nào rảnh, cô làm vài món cho tôi thử nhé?”
Cô ấy tươi cười nhìn tôi, ánh mắt rạng rỡ
Nhưng tôi dễ dàng nhận ra sự thù địch trong mắt cô ấy.
Tôi há miệng, định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Đình Châu đã xen vào:
“Thư Mạn.”
Anh ấy bình thản ra lệnh:
“Cô xuống hiệu thuốc dưới lầu mua vài miếng băng cá nhân đi. Hôm nay Nguyệt Nguyệt mang đôi giày cao gót mới, chân cô ấy không thoải mái.”
Nghe anh nói vậy, Lâm Nguyệt e thẹn nở nụ cười.
Rồi tựa vào cánh tay Hạ Đình Châu, khẽ trách yêu:
“Trời ơi, chuyện nhỏ xíu thôi mà, anh không cần phải quan tâm đến mức này đâu. Còn làm phiền thư ký Thư nữa.”
Hạ Đình Châu xoa đầu Lâm Nguyệt, cười dịu dàng nói:
“Không sao cả. Những chuyện vặt vãnh như thế này, Thư Mạn làm quen rồi.”
Tim tôi bất chợt như bị kim châm, đau nhói một cái.
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Tôi đã nhìn rõ thái độ của Hạ Đình Châu đối với mình.
Tôi sẽ không bao giờ mơ tưởng gì về anh ấy nữa.
“Giám đốc Hạ, hãy để người khác làm việc này đi.”
Tôi mỉm cười, giơ lên bản đơn xin nghỉ việc trong tay.
Rồi nghiêm túc, rõ ràng từng chữ, nói với anh:
“Tôi muốn nghỉ việc.”
6
Tôi nói câu này không phải vì nóng giận nhất thời.
Đây là kết quả của sự suy nghĩ kỹ lưỡng.
Thực ra, tôi là người luôn khao khát tự do.
Những năm qua làm thư ký cho Hạ Đình Châu, chỉ là vì tôi yêu anh ấy.
Những ngày phải chìm đắm trong các mối quan hệ xã giao nơi thương trường, đối với tôi thực sự rất tẻ nhạt và mệt mỏi.
Giờ anh ấy sắp đính hôn rồi.
Tôi vừa hay có thể nghỉ việc.
Dù sao, tôi cũng không muốn tiếp tục ở lại công ty, mỗi ngày phải nhìn anh ấy và người phụ nữ khác âu yếm bên nhau.
Thế nhưng, Hạ Đình Châu đột nhiên sững người lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi thấy gương mặt anh hiện lên nhiều biểu cảm khác nhau:
Mơ hồ, bất an, hoảng loạn.
Tất cả những cảm xúc đó cuối cùng hòa quyện lại.
Biến thành sự bối rối không biết làm thế nào.
“Sao lại đột ngột vậy? Có chuyện gì xảy ra với gia đình em à? Không sao đâu, em có thể xin nghỉ phép…
“Đúng vậy, em cứ nghỉ phép là được rồi. Yên tâm, dù em xin nghỉ dài bao lâu, tôi cũng sẽ đặc cách cho em.”
Giọng nói của anh lộ rõ vẻ hoảng loạn mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra.
Tôi nhìn anh, lắc đầu.
Khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
“Không phải, chỉ là tôi không muốn làm nữa.”
Hạ Đình Châu ngẩn người, cau mày.
“Thư Mạn, em đang đùa với tôi à?”
“Không.”
Tôi cúi đầu, che giấu hết thảy cảm xúc.
“Tổng giám đốc Cao đã đồng ý rồi.”
Hạ Đình Châu bật cười nhạt, giọng đầy vẻ khinh miệt:
“Tổng giám đốc Cao? Em là người của tôi, ông ta lấy tư cách gì mà dám phê duyệt?”
“Ngài quên rồi sao? Chính ngài hôm qua đã tự mình điều tôi sang cho tổng giám đốc Cao. Hiện tại, tôi là thư ký của ông ấy.”
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của Hạ Đình Châu trở nên lúng túng, như thể anh vừa nhận ra mình tự vác đá đập vào chân mình.
Tôi không nói thêm gì, chỉ gật đầu chào Hạ Đình Châu và Lâm Nguyệt, rồi xoay người định rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo.