3
Hoàng huynh đi rồi, ta lại bị mẫu hậu phạt quỳ.
Bà liên tục lớn tiếng chất vấn ta, chuyện hôm nay có phải ta cố ý gây ra hay không, có phải Minh Nguyệt là do ta bày mưu tính kế hay không.
Y phục bị nước trà nóng hổi làm cho ướt nhẹp giờ đã trở nên lạnh ngắt.
Ta nhìn người mẫu hậu vốn có mỹ danh “hiền hậu” để hình dung đang điên cuồng nằm lấy cánh tay ta, không để ý đến ta vẫn còn quỳ trên mặt đất, muốn kéo ta đến trước mặt Bồ Tát mà thề.
Phát thệ đời này tận tâm tận lực phụ tá hoàng huynh, tuyệt không hai lòng.
Nếu vi phạm lời thề, toàn thân thối rữa, chúng bạn xa lánh, ch không được tử tế.
Ta bị mẫu hậu kéo đến mức mất trọng tâm, ngã nhào lên trên mặt đất, bộ diêu châu sai đinh đinh đang đang rơi xuống, mái tóc vốn được chải gọn gàng cũng bị làm cho loạn lên.
Ta ngẩng đầu, bộ dạng chật vật không thể tả, còn chưa lên tiếng hỏi mẫu hẫu tại sao ta phải thề độc như vậy, chuyện Minh Nguyệt gây ra làm sao ta biết được chứ. Đã thấy mẫu hậu bỗng nhiên quỳ xuống, vẻ mặt đau lòng nâng mặt ta.
“Khanh Gia, đây cũng là vì mẫu hậu lo cho tương lai của con.”
Ánh sáng phản chiếu qua giọt lệ trong mắt mẫu hậu, không nói lời nào móng tay được nuôi dưỡng cẩn thận đã đâm vào da thịt ta, rất nhanh đã có máu xuất hiện.
Cớ sao ta lại phải chịu tội như vậy, tức khắc đã đau đến mức muốn lùi sang một bên.
Mẫu hậu lại nghĩ là ta sợ.
Ta thật sự không phục.
“Không dựa vào A Yến ngươi còn muốn dựa vào ai? Chẳng lẽ dựa vào phụ hoàng thay đổi thất thường kia của ngươi sao?”
“Mẫu hậu, con không có ý đó, con là Công chúa…”
Mẫu hậu không nghe lời ta nói, bà càng tăng lực tay, ta đau đến rơi nước mắt.
Đối với nữ tử, dung mạo là quan trọng nhất, huống chi ta là Trưởng Công chúa của một quốc gia.
Ta lắp bắp cầu xin mẫu hậu tha thứ, nhưng dường như mẫu hậu không nghe thấy.
Bà chỉ lần lượt nêu ra từng vị mẫu phi có hoàng tử miệng nam mô bụng một bồ dao găm, con cái của mấy người đó cũng là loại lòng muông dạ thú, những năm gần đây phụ hoàng cũng bằng mặt không bằng lòng với bà, ngay cả cung nữ nho nhỏ cũng dám ngồi lên đầu bà!
Những điều này ta thực sự không biết.
Trong ấn tượng của ta, phụ hoàng uy nghiêm nhân ái, mẫu hậu hiền lương thục đức, mấy đệ đệ tuy rằng có chút ầm ĩ nhưng cũng coi như huynh hữu đệ cung, mẫu phi của bọn họ thấy mẫu hậu cũng cung kính.
Cung nữ cưỡi lên đầu Hoàng Hậu, lại càng là chuyện lần đầu nghe thấy.
Ta có lòng trấn an, thế nhưng mẫu hậu không nghe.
Ta và bà lại giằng co một trận, đến tận khi ta nhìn trời mà thề, mẫu hậu mới ôm ta vào lòng.
Như thể chỉ đợi thời khắc này.
Gương mặt được bảo dưỡng tốt của mẫu hậu chảy hai hàng lệ dài.
“Khanh Gia, sao mẫu hậu có thể không đau lòng.”
“Nhưng nếu sau này người quang vinh đăng đại bảo không phải A Yến, hai mẹ con chúng ta, có thể có được ngày nào tốt lành chứ!”
Mẫu hậu nói sai rồi.
Cho dù mai sau không phải hoàng huynh kế vị bà vẫn có thể hưởng tôn kính của một vị Hoàng Thái Hậu.
Hoàng huynh cũng sẽ là đối tượng để kẻ khác biểu diễn thủ đoạn lòng nhân ái, giữ hắn ở lại kinh thành kéo dài hơi tàn, ca tụng công đức.
Chỉ có ta sẽ gặp tai ương.
Sẽ bị các loại tính toán, xem huyết mạch con vợ cả này dùng ở đâu thì thích hợp nhất.
Ta nghĩ mẫu hậu cũng đã biết.
Lời bà muốn ta thề, cũng chưa từng nói đến tính mạng toàn tộc, mà là bị cô lập hoàn toàn.
4
“Nói qua nói lại với đám người Hán này làm gì, chi bằng chặt đầu sứ thần người Hán này treo lên cờ đi!”
“Cô công chúa người Hán này thật phiền phức quá, Khả Đôn thưởng cô ấy cho chúng ta cũng coi như là cho Hoàng đế nhà Tống thể diện.”
Khoảnh khắc chìm sâu vào hồi tưởng mau chóng biến mất bởi đám binh sĩ đến từ Mạc Bắc ở ngoài đại doanh trại đang tạo khí thế, la hét ầm ĩ như sấm rền, bao kiếm, vật dụng thì đập xuống nền cỏ đóng băng, làm cho vị sứ giả đến nghị hòa mặt mày tái xanh.
Bản chất xấu xa của người Mạc Bắc vẫn như vậy, chúng sẽ đốt phá, giết chóc và cướp bóc bất cứ nơi nào chúng đi qua.
Kể từ khi Tần Minh Nguyệt được đưa tới đây, ta đã biết những người này có ý đồ làm nhục nàng ấy.
Vốn dĩ là để thỏa mãn thú tính của bản thân, lại nói là vì cho Mạc Bắc thể diện.
Ta khinh.
Ta đã sớm biết điều này, đập mạnh tay xuống nền đất trống để chỉnh đốn.
Quân doanh vốn ồn ào ngay lập tức lặng im thin thít, chỉ còn lại tiếng lách tách của ngọn lửa trại đang cháy.
“Sau khi nhập quan sẽ có nhiều phụ nữ hơn.”
Ta dùng roi ngựa nâng cằm Tần Minh Nguyệt lên, cười lớn khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của cô ta.
“Đây là chiến lợi phẩm của ta!”
Tiếng reo hò trong quân doanh bỗng nhiên cất cao, nước mắt của Tần Minh Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống.
Nàng ấy dường như đã chấp nhận số phận của mình, cúi đầu khóc thút thít.
Ta đã nhiều lần nhìn thấy bộ dạng này của nàng ấy nên sớm đã miễn nhiễm với nó rồi.
“Còn không mau vào đây?”
Ta vén rèm lên, Tần Minh Nguyệt lau nước mắt trên mặt rồi bước từng bước theo ta vào trong quân trướng.
Dưới ánh lửa trại, mọi người nhìn thấy Khả Đôn của họ vừa tiến vào quân trướng, liền quay người lại quất cho công chúa người Hán một roi.
Tiếng xé quần áo hòa lẫn với tiếng rên khóc đau đớn của nàng ấy.
Công chúa người Hán loạng choạng quỳ xuống.
5
Khi ta phát giác ra Tần Minh Nguyệt có gì đó không ổn, phủ công chúa đã thành nơi đám con cháu thế gia tới thăm nhiều nhất trong kinh thành.
Thiếu niên lang tuổi tác không mấy chênh lệch với ta nhìn thấy Tần Minh Nguyệt là không nhúc nhích nổi.
Cho dù tới cửa bái phòng, mắt cũng liếc về phía sau ta.
Quý nữ hâm mộ những thiếu niên lang kia, vì để đứng từ xa liếc mắt nhìn người trong lòng, cũng thường lui tới với ta.
Phủ Công chúa mở tiến tiệc nhỏ một ngày lại một ngày, ai nấy đều có ý đồ riêng, lại lấy làm quang vinh khi nhận được thiệp mời.
Nhờ vào bản lĩnh giống như hồ ly tinh của Tần Minh Nguyệt, ta cũng thu thu được lợi ích kha khá từ đó.
Dứt khoát đối với nàng ấy mạnh vì gạo bạo vì tiền, đối với diễn xuất nay Tần mai Sở của nàng ấy cũng mở một mắt nhắm một mắt.
Vì thế ta còn khen ngợi Tần Minh Nguyệt, cho nàng ấy bổng lộc, còn ban thưởng cho nàng ấy mấy cuộn vải vóc.
Khi đó ta chỉ nghĩ Tần Minh Nguyệt muốn mưu tính cho mình một lối đi tốt nhất, lại không ngờ rằng lá gan nàng ấy lại lớn như vậy.
Từ trong cung mẫu hậu đi ra, ta không để ý đến cả người chật vật, đi qua đá cho Tần Minh Nguyệt một đá.
“Nô tỳ chết tiệt!”
Ta cúi đầu chửi bới nhưng cũng nhớ rõ đây là hoàng cung.
Chỉ đành cắn răng đem theo Tần Minh Nguyệt rời đi trước.
Trở lại phủ công chúa, mới là trở lại địa bàn của lão đại ta.
Không nghĩ đến, người chưa đi ra được vài bước đã bị hoàng huynh ngăn lại.
“Khanh Gia, hoàng huynh không nghĩ tới bên cạnh ngươi lại ngọa hổ tàng long, ngay cả tỳ nữ cũng là một người đẹp đấy.”
Ta nhếch mép cười một cái, đầy thâm ý nhìn thoáng qua Tần Minh Nguyệt.
“Nếu hoàng huynh thích, Khanh Gia sẽ đưa người đến Đông Cung.”
Trong ánh mắt hoàng huynh nhìn ta có ý tán thưởng.
Hiển nhiên là rất hài lòng với lời ta nói.
Các chủ tử thưởng lượng ở bên cạnh, nô tỳ lại không chút quy củ lên tiếng.
“Điện hạ thứ tội, nô tỳ chỉ nguyện bầu bạn bên cạnh Công Chúa.”
Tần Minh Nguyệt quỳ gối thẳng tắp trên đường đá, đầu cúi xuống lộ ra một đoạn cổ trắng nõn.
Ta tận mắt chứng kiến hoàng huynh bị một màn trắng nõn kia hấp dẫn, trong lòng vang lên hồi chuông báo động.
Còn chưa kịp mở miệng trách cứ, lại thấy Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt chọc cho nam nhân ngứa ngáy thâm tâm.
Chỉ là hiện giờ gương mặt đó không hướng về phía hoàng huynh mà là hướng về phía ta.
“Công chúa đại ân đại đức, nô tỳ có dùng hết kiếp này cũng không trả hết!”
Ánh mắt hoàng huynh cũng từ trên gương mặt Tần Minh Nguyệt chuyển đến trên người ta.
Chỉ là lúc này đây, trong mắt hắn tràn đầy bất mãn với ta.
Làm như hôm nay Tần Minh Nguyệt không đi theo hắn đều là do lỗi của ta vậy.
“Trái lại lại là một nô bộc trung thành!”
“Nếu đã vậy bổn cung cũng không tiện ép buộc!”
Dứt lời, hắn phẩy tay áo bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình ta đứng trên đường cung, đau thương được tận lực che giấu trên mặt mơ hồ nhức nhối, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng uể oải.