18.
Tô Nhược Phi và Cố Kỳ Hoa một đường đuổi theo dấu chân của Vệ Thần, đầu tiên là đi tới hồ Luyện Kiếm bỏ hoang của Liên Hoa Tông nhưng lại phát hiện nơi này ngay cả một cọng lông cũng không có, vì thế Tô Nhược Phi đen mặt lại mua dấu chân của Vệ Thần một lần nữa, sau đó hai người liền đuổi tới Trân Bảo Tháp.
Chỉ tiếc, đến Trân Bảo Tháp, Vệ Thần đã sớm rời đi, hai người lần nữa bổ nhào vào không trung.
Tô Nhược Phi liên tiếp gặp khó khăn, cả người đều bị đả kích đến hoài nghi nhân sinh.
Nàng chưa bao giờ trải qua tình huống tốn nhiều điểm như vậy, nhưng ngay cả một cọng lông của đối tượng mục tiêu cũng không nhìn thấy!
Vệ Thần này, nàng ta có tám chân sao! Chạy nhanh như vậy!
Chờ bắt được nàng ta, nàng liền lập tức đánh gãy chân, xem nàng ta còn dám chạy không!
Hơn nữa điều khiến nàng bất an nhất chính là, trên đường truy đuổi dấu chân Vệ Thần, mỗi khi đến một nơi, nàng đều có cảm giác quen thuộc khó hiểu, nàng luôn cảm thấy những nơi đó vốn nên có thứ gì đó, hoặc là có người nào đó, có thể để cho nàng đạt được, hoặc là nói là lợi dụng.
Nhưng mà nhiều lần tay không mà về, làm cho nàng bắt đầu hoài nghi cảm giác của mình có sai lầm hay không.
Mà loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này lên tới điểm cao nhất khi nhìn thấy cuốn sách minh họa về Linh Hồ con.
Nàng nhớ rõ…… con Linh Hồ con này, hình như là……
Tô Nhược Phi ôm đầu mình, đôi mắt đỏ bừng lóe lên trong đầu nàng.
Nơi này vốn nên có một người quan trọng tới gặp nàng…
Nhưng mà, ngoại trừ cặp mắt đỏ ngầu kia ra, nàng không nhớ ra cái gì cả…
“Đại sư huynh……”
Tô Nhược Phi bắt lấy tay áo Cố Kỳ Hoa, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:
“Ta chạy không nổi… Ta mệt mỏi quá… Có cách nào để sư tỷ tới tìm chúng ta không? Ta luôn cảm thấy nếu chúng ta cứ tiếp tục đuổi theo tỷ ấy như thế này, chúng ta sẽ không bao giờ đuổi kịp mất. Tỷ ấy chạy quá nhanh!”
Cố Kỳ Hoa mặt trầm như nước.
Hắn ôm chặt Tô Nhược Phỉ, ôn nhu trấn an:
“Nhược Phi sư muội, nếu không thì muội hãy ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày, đợi ta đi bắt Vệ Thần về bồi tội với muội được không?”
“Không được!”
Tô Nhược Phi mạnh mẽ nắm chặt tay Cố Kỳ Hoa, móng tay vì căng thẳng mà đâm vào da thịt hắn:
“Đại sư huynh, ta muốn mau chóng nhìn thấy sư tỷ, ta chờ không được lâu như vậy!”
“Vậy…… Chỉ có một biện pháp.”
Cố Kỳ Hoa không hỏi Tô Nhược Phi vì sao vội vã muốn gặp một sư tỷ chưa quen biết như thế, bởi vì chỉ cần là Tô Nhược Phi muốn, hắn đều sẽ hết sức thỏa mãn:
“Để cho sư tôn phát huyền tông lệnh, như thế tất cả đệ tử ngao du bên ngoài đều phải chạy về tông môn. May mắn là hiện giờ chỉ có một mình Vệ Thần đang ngao du bên ngoài, chúng ta có thể trở về thỉnh cầu sư tôn phát lệnh, như thế cũng không cần lo lắng sẽ liên lụy đệ tử vô tội.”
“Phương pháp này thật tốt! Vậy chúng ta nhanh chóng trở về tìm sư tôn đi!”
Tô Nhược Phi kích động đến mức mắt ngấn lệ.
Cuối cùng…… cũng nhìn thấy một tia ánh rạng đông!!!
19.
Lúc nhận được Huyền Tông lệnh, ta có hơi bất ngờ.
Kiếp trước, cho đến khi ta chết, Huyền Tịch tông cũng chưa từng phát ra Huyền Tông lệnh.
Là phát sinh đại sự gì sao?
Vài ngày nữa, bí cảnh Linh Uyên sẽ mở ra, chẳng lẽ có liên quan đến việc này?
Không đúng, bí cảnh Linh Uyên mở ra cũng không phải chuyện gì mới mẻ, tuy nói ba trăm năm mới mở một lần, nhưng các đệ tử Huyền Tịch tông phần lớn đều tham gia qua rồi, không đến mức vì chuyện này mà đặc biệt triệu hồi các đệ tử trở về.
Hơn nữa, trước khi ta rời khỏi Huyền Tịch tông, hình như cũng không có quá nhiều đệ tử đi du lịch bên ngoài như ta.
Hai ba con mèo nhỏ như vậy, cũng đáng giá phát Huyền Tông lệnh sao?
Nếu như không phải vì triệu hồi tất cả đệ tử, vậy là vì sao?
Chẳng lẽ……
Ta bừng tỉnh đại ngộ.
Dựa theo tính tình của đám người Tô Nhược Phi, có lẽ vì lý do nào đó mà họ muốn gọi ta về.
Đây cũng không phải là suy đoán ngẫu nhiên của ta mà là phán đoán chính xác dựa trên kinh nghiệm của ta ở kiếp trước.
Dù sao thì ở kiếp trước, nếu tông môn người gọi ta trở về khẳng định không có chuyện tốt.
Không phải bị đánh, chính là bị mắng, nếu không chính là bị phạt.
Thế nhưng, cả đời này ta căn bản không hề gặp mặt Tô Nhược Phi!
Nàng ta chẳng lẽ không thể sống mà không có ta à?
Ta đã trốn xa như vậy rồi, đống phân chó thối này lại còn vẫn cứ xông đến ta, ta nên khen nàng ta cố gắng, hay là khen nàng ta ghê tởm?
Ta cười lạnh, đầu ngón tay nhảy lên ngọn lửa, hạc giấy truyền tin trong nháy mắt bị thiêu hủy, một tia tro tàn cũng không để lại.
Ai yêu thì tự mà nhảy vào.
Một cái hố phân, lão nương không có nhiều thời gian nhảy vào trong như vậy.
Đệ tử ra ngoài ngao du cho dù nhận được Huyền Tông lệnh, cũng không phải ai cũng có thể kịp thời chạy về.
Một người lang bạt bên ngoài, tình huống gì cũng có thể gặp phải.
Người ta có việc chậm trễ, hoặc là gặp nguy hiểm đến tính mạng, tự lo không kịp, không kịp trở về, không được sao?
Có giỏi thì trục xuất ta ra khỏi Huyền Tịch tông vì lí do này đi.
Ta cầu còn không được đây này.
Ngày qua ngày, việc gì cũng không giúp được, còn kéo chân sau ta.
Ta hít sâu, nhắm mắt lại.
Bây giờ, đã đến lúc ta phải đến trạm cuối cùng.
Lá át chủ bài cuối cùng, con át chủ bài quan trọng nhất, ta phải cầm trong tay.
20.
Tô Nhược Phi và Cố Kỳ Hoa ở Huyền Tịch tông đợi Vệ Thần suốt bảy ngày.
Trong bảy ngày này, Tô Nhược Phi không ngừng nghe được hệ thống thông báo:
“Nhị sư huynh Lâm Nham giá trị khí vận giảm xuống 30 điểm… Tam sư huynh Vạn Sĩ Hạo Hiên giá trị khí vận giảm xuống 50 điểm… Đại sư huynh Cố Kỳ Hoa giá trị khí vận giảm xuống 100 điểm… Ký chủ giá trị khí vận giảm xuống 100 điểm…”
Từ ngày đầu tiên giá trị khí vận của mỗi người đã giảm với tốc độ một chữ số, đến ngày thứ bảy, giá trị khí vận của ai đó đã bắt đầu giảm với tốc độ ba chữ số.
Vệ Thần rốt cuộc đã làm gì trong bảy ngày này?!
Tô Nhược Phi sắp điên rồi.
Nàng hoảng sợ phát hiện, giá trị khí vận giảm xuống cũng có quy luật, người vốn có giá trị khí vận càng cao, lúc này tốc độ giảm xuống lại càng nhanh.
Mà nàng và Cố Kỳ Hoa thân là nam chính nữ chính, giá trị khí vận cao nhất, cho nên cũng là những người đầu tiên có mặt trong danh sách ba chữ số!
Trong khi giá trị khí vận của những người khác vẫn đang giảm ở mức hai con số thì hai người họ đã giảm hơn một trăm!
Con mẹ nó, ai chịu nổi chứ!!!
Cái này so với việc tỉnh dậy sau giấc ngủ nhìn thấy cổ phiếu một mảnh thảm xanh rớt giá có cái gì khác nhau!!!
Mắt thấy sẽ mất hết vốn liếng!!!
Tô Nhược Phi như ngồi trên đống lửa, gấp đến độ đi lòng vòng trong phòng.
Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh như băng như cũ, nhưng nghe ra được nó cũng bắt đầu sốt ruột rồi:
“Ký chủ, ưu tiên hàng đầu là phải nhanh chóng công lược được khí vận chi tử, nếu không, một khi giá trị khí vận của ngươi về không, nhiệm vụ sẽ bị phán thất bại, ngươi sẽ bị xóa bỏ.”
“Còn cần ngươi nói sao! Con mẹ nó, chả lẽ ta không biết nhiệm vụ thất bại sẽ bị xóa bỏ sao?!”
Tô Nhược Phi hai mắt đỏ ngầu, giống như điên:
“Nhưng bây giờ ngươi nói cho ta biết Vệ Thần đang ở đâu?!! Ngươi nói đi!!! con mẹ nó ngươi không đưa định vị cho ta, chỉ để lại dấu chân lịch sử thì có ích lợi gì!!! Vệ Thần nàng ta là có tám chân! ta đuổi không kịp nàng ta có được không!!! Nữ nhân ôn dịch này, rốt cuộc nàng ta đã làm gì khiến giá trị khí vận của mọi người đều giảm nhanh như vậy!! Nàng ta là đang đào lỗ cho Trái Đất sao?!”
Hệ thống:
“… Ký chủ, ngươi bình tĩnh một chút, kỳ thật chúng ta còn có cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Ba ngày nữa, chính là ngày bí cảnh Linh Uyên mở ra. Bí cảnh đầy bảo vật tốt như vậy, không có tu sĩ nào sẽ bỏ qua, Vệ Thần cũng không ngoại lệ. Đến lúc đó, trước khi nàng ta tiến vào bí cảnh…”
“Nhưng mà, thời gian gấp như vậy, nàng ta lại vội vàng tiến vào bí cảnh, nàng ta sẽ để ý đến ta sao? Lỡ như nàng ta trực tiếp đi luôn thì sao?”
“Ký chủ, có rất nhiều loại phương pháp để đoạt lấy khí vận đứa con của vận mệnh, cũng không phải nhất định là phải lấy lòng nàng ta mới có thể đoạt lấy khí vận của nàng ta.”
“Ý của ngươi nói là……”
“Kìm nén khí vận chi tử, hủy hoại thanh danh của nàng, cướp đi vật phẩm thuộc về nàng, cướp đi tất cả tình cảm của những người xung quanh nàng cũng có thể có tác dụng tương tự như là cướp đi khí vận.”
“Ngươi không nói sớm!!!”
Tô Nhược Phi chuyển giận thành vui, điên cuồng cười rộ lên:
“Ta đã khống chế tâm của tất cả nam nhân Huyền Tịch Tông, kế tiếp, chỉ cần nghĩ biện pháp chèn ép nàng, phá hư thanh danh của nàng, cướp đi đồ đạc của nàng, là có thể cướp đoạt vận mệnh của nàng phải không?”
“Đơn giản ha ha ha ha! Có Huyền Tịch Tông làm chỗ dựa, chèn ép một Vệ Thần, quả thực là dễ như trở bàn tay!!!”
Thấy được hy vọng tìm được đường sống trong chỗ chết, Tô Nhược Phi lâm vào trạng thái điên cuồng, nàng đã không thể bình tĩnh lý trí suy nghĩ.
Nàng không muốn chết, nàng không muốn chết…… Nàng không muốn chết!!!
Nàng phải sống!!
Cho nên, Vệ Thần, phải chết!!!
21.
Lúc Tô Nhược Phi phát điên, ta đang chìm ở đáy hồ Luyện Tâm.
Đầu tiên là mái tóc lập tức biến thành làn khói nhẹ, rất nhanh tròng mắt cũng giống như bơ hòa tan chảy ra khỏi hốc mắt, tiếp theo là làn da trên người trơn nhẵn tróc ra như vỏ chuối tiêu, gân thịt máu thịt trên người giống như sườn hầm nát, thoải mái cạo một cái, liền chỉ còn lại có khung xương trắng bệch, mà máu loãng cùng thịt vụn rất nhanh cũng bị hồ nước dung luyện hầu như không còn sót lại chút nào.
Hồ nước rửa sạch tất cả máu thịt, chỉ còn lại một bộ xương trắng, thần hồn của ta mất tự chủ bay về phía hồ.
Trước khi bay ra khỏi mặt nước, trên khung xương bị hồ nước tác động bắt đầu mọc ra máu thịt, làn da, tóc.
Quá trình tái tạo thân thể cực nhanh, thần hồn của ta trong quá trình định hình lại cơ thể liên tục bị lôi kéo xé rách, tiếng kêu thảm thiết của linh hồn vang vọng toàn bộ đáy hồ…
Sau khi cơ thể được định hình lại, ta liền lại rơi vào một vòng đau đớn mới, tóc hóa thành khói, máu thịt tan ra, bộ xương bị nước hồ như dao thép cào qua lại.
Ta đã được tái sinh và chết đi nhiều lần trong khoảng cách giữa sự sống và cái chết…
Thần hồn bị xé rách đến vỡ nát, suýt nữa tiêu tán trong thiên địa.
Nhưng cùng lúc đó, mỗi lần sống sót qua một lần dung luyện, tu vi của ta sẽ tăng lên một cấp.
Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ, Nguyên Anh sơ kỳ, Nguyên Anh trung kỳ, Nguyên Anh hậu kỳ, Hóa Thần sơ kỳ, Hóa Thần trung kỳ, Hóa Thần hậu kỳ…
Mắt thấy tu vi của mình một đường phi tăng, đau đớn tựa hồ cũng trở nên dễ chịu hơn.
Hồ Luyện Tâm là nơi duy nhất trong thế giới này mà có thể nhanh chóng nâng cấp.
Nó vốn là để lại cho nam chính Cố Kỳ Hoa sử dụng.
Cố Kỳ Hoa vì muốn đoạt lại Tô Nhược Phi từ trong tay Ma Quân, không còn cách nào khác chỉ có thể nhảy vào Hồ Luyện Tâm, chịu đựng nỗi đau máu thịt tan chảy.
Nhưng hắn là nam chính, cho nên vào thời điểm hắn nhảy xuống hồ, trong cơ thể hắn sớm đã có tàn thức mà thượng Thần lưu lại, một tàn thức của Thượng Thần này có tác dụng bảo hộ cực lớn đối với sự tra tấn bên trong hồ Luyện Tâm.
Nam chính bởi vì có tàn thức thần hồn hộ vệ, toàn bộ quá trình căn bản không cảm nhận được quá nhiều đau đớn, nó chỉ giống như là một người ngoài cuộc chứng kiến một thân thể bị phá hủy và tạo hình lại mà thôi.
Tất cả những gì hắn phải trả chỉ là chờ đợi vài ngày.
Hắn chỉ cần chờ, là có thể đạt được một thân thể được rèn luyện tới cường đại, mà thần hồn của hắn cũng không cần phải trải qua nguy hiểm bị xé rách tới tiêu tán.
Không hổ là… nam chính.
Trong mấy vạn lần xé rách, thần hồn của ta được cô đọng và bắt đầu trở nên kiên cố, cường độ xé rách thần hồn của hồ nước bắt đầu trở nên suy yếu.
Ta biết không phải hồ nước yếu, là ta mạnh.
Cùng một sức mạnh đánh vào một đứa trẻ, có thể gây tử vong.
Nhưng nếu đánh vào trên người một người luyện gia, sẽ không đau không ngứa.
Tốc độ hồ nước hòa tan huyết nhục của ta trở nên càng ngày càng chậm…
Ta phóng ra thần thức, vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra thần thức vốn không vọt ra được khỏi mặt nước, giờ phút này như phượng hoàng nhập cửu thiên, trong nháy mắt trải ra trong phạm vi ngàn dặm.
Bởi vì thân thể liên tục bị phá hủy và xây dựng lại nên ta không thể xác định chính xác cơ thể đã đạt đến cấp độ nào.
Nhưng dựa vào phạm vi thần thức, ta thận trọng ước tính rằng ít nhất là Hợp Thể kỳ.
Ở trong Tu Tiên giới hiện giờ, số lượng người đạt được Hợp Thể kỳ chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay.
Người lợi hại nhất trong Huyền Tịch tông, sư tôn Ngọc Thần Tiên Quân của ta, cũng chỉ là Luyện Hư trung kỳ.
Dù vậy, ở Tu Tiên giới, hắn cơ bản cũng có thể đi ngang.
Hắn ỷ vào thực lực của mình, tự quyết định quyền sinh sát của ta, mặc kệ ta có oan khuất hay không.
Hắn luôn một mực tin vào lời nói dối của Tô Nhược Phỉ và dùng sức mạnh trấn áp sự phản kháng của ta thẳng cho đến ném xuống ta Tru Tiên Đài…
Hắn dường như không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm.
Hắn dường như không bao giờ nghĩ mình sai.
Chỉ vì hắn giỏi hơn ta.
Nhớ tới sư tôn, thần hồn của ta hơi rung chuyển một chút, hồ nước lập tức nắm lấy cơ hội phản kích, ta nhanh chóng thu hồi thần hồn, ổn định tâm thần.
Ta tất nhiên là còn có một chút tiếc nuối với tên sư tôn kia, đại khái là bởi vì ta vẫn còn nhớ tới ân tình của hắn khi ta sắp chết đói mang ta về Huyền Tịch tông.
Nhưng có nhiều ân tình hơn nữa, kiếp trước ta cũng đã trả rồi.
Kiếp này… sẽ không còn khoan dung nữa.
Hồ nước thấy ta không hề dao động, tốc độ dung luyện lần nữa chậm lại.
Ta lẳng lặng chờ đợi, không vội không nóng nảy.
Cuối cùng, cơ thể ta ngừng tan chảy sau khi được định hình lại lần cuối.
Mặc cho hồ nước cọ rửa như thế nào, thân thể của ta vẫn không tổn hao gì, một đầu tóc đen của ta phiêu tán du đãng trong hồ nước, giống như rong biển.
Ta tiếp tục chờ đợi.
Hồ nước tựa hồ không cam lòng, tiếp tục cọ rửa hồi lâu, cho đến khi nó nhận ra thật sự không thể luyện hóa ta nữa, nó buông tha.
Hồ nước màu vàng dần dần trở nên ảm đạm, trong hồ có hàng ngàn kim quang tranh nhau bay vào trong cơ thể ta nhưng đều bị ta hấp thu hầu như không còn.
Cảm giác kim quang nhập thể cũng không dễ chịu, ta giống như một cái túi da không co dãn, bị nhét vào quá nhiều bông vải, trướng đến da xanh tím.
Nhưng so với đau đớn của huyết nhục hòa tan thần hồn xé rách, cái này có đáng là gì đâu?
Toàn bộ kim quang tràn vào trong cơ thể ta, cả người ta bắt đầu nổi lên vầng sáng màu vàng, lúc này Hồ Luyện Tâm đã không còn là màu vàng nữa, nó biến thành màu xám ảm đạm, giống như một hồ nước bình thường, không còn thu hút được sự chú ý của mọi người nữa.
Nó cùng ta đấu tranh bảy ngày, nó thua, vì thế mấy vạn năm tích góp nhật nguyệt linh khí từng tí một của nó toàn bộ đều bị ta lợi dụng.
Vầng sáng màu vàng trên người ta kiên cường giãy dụa hồi lâu cuối cùng cũng chậm rãi yếu đi rồi biến mất.
Linh khí hồ Luyện Tâm nhận chủ, không hề tạo phản, nó ngoan ngoãn đợi ở trong cơ thể ta, chờ một ngày nào đó ta luyện hóa toàn bộ chúng nó để dùng.
Ta không hề lưu luyến đáy hồ, lòng bàn chân đạp một cái, một con rồng trong hổ dược bay ra khỏi mặt nước.
Ta đứng ở bên bờ, dò xét một chút tu vi của mình –
Hợp Thể kỳ đại viên mãn, kém một chút nữa là có thể bước vào Đại Thừa kỳ.
Nếu ta luyện hóa toàn bộ linh khí hồ Luyện Tâm trong cơ thể, phỏng chừng có thể trực tiếp phi thăng.
Không hổ là một thiết bị gian lận dành riêng cho nam chính Cố Kỳ Hoa sử dụng, thật trâu bò.
Ta nhìn hồ Luyện Tâm ảm đạm không ánh sáng, nhếch khóe môi.
Đã gần đến lúc phải trở về tính sổ rồi.
Có lẽ Tô Nhược Phi chờ không nổi nữa rồi?
22.
Tô Nhược Phi không chỉ có sốt ruột chờ đợi.
Nàng là đang sắp chết vì chờ đợi.
Cấp bậc bên ta tăng vù vù, giá trị khí vận bên nàng giảm vù vù, tốc độ kia, bay thẳng xuống ba ngàn thước, người nàng sắp rớt không còn gì.
Mắt thấy giá trị khí vận của mình đã chạm đáy, Tô Nhược Phi cuối cùng cũng đợi được ngày bí cảnh Linh Uyên mở ra.
Nàng khẩn cấp theo các đệ tử Huyền Tịch tông đi tới lối vào bí cảnh Linh Uyên, cũng lập tức yêu cầu hệ thống quét hình tất cả đệ tử ở đây, cần phải tìm ra ta.
Bởi vì cấp bậc của nàng thấp nên hệ thống của nàng không có cách nào dễ dàng quét toàn trường và nàng cẩn phải không ngừng đi lại gần từng mục tiêu cần quét.
Vì thế Tô Nhược Phi xuyên qua đám người, nghe thấy các môn phái đệ tử đều đang nghị luận một chuyện:
“Ngươi đã nghe nói gì chưa? Bí cảnh Linh Uyên đêm qua hình như bị một thế lực to lớn nào đó cưỡng ép mở ra, tuy rằng hiện tại đã là đóng lại, nhưng… trong bí cảnh có một cường giả thế lực mạnh mẽ mở ra bí cảnh, lần này đi vào có khi nào sẽ có chút nguy hiểm…”
“Đúng vậy, nếu không cẩn thận gặp phải, mạo phạm cường giả, những con gà như chúng ta chết thế nào cũng không biết.”
“Nhưng mà, đó là vị cường giả nào vậy? Ta nhớ là các đại sư cường giả của các tông đều còn đang đợi ở trong tông môn, chưa từng đi ra ngoài mà?”
“Ai biết được?”
“Chẳng lẽ là cường giả mới thăng cấp?”
“Làm sao có thể? Gần đây làm gì có lôi kiếp xuất hiện? Thời điểm mà cường giả thăng cấp, phạm vi của lôi kiếp kia có thể lớn đến mức bao trùm bán kính ngàn dặm, tuyệt đối không thể bỏ sót.”
“Ai nha, vị cường giả này sao lại cùng chúng ta tranh đoạt những món bảo vật nhỏ này chứ? Đồ trong bí cảnh Linh Uyên ta đoán chừng là người ta căn bản không thèm để vào mắt!”
“Ai biết được, suy nghĩ của cường giả khó đoán.”
Tô Nhược Phi một bên quét hình một bên nghe lời bàn tán, chẳng biết vì sao, trong lòng nàng càng ngày càng cảm thấy bất an.
Nàng đè nén sự bất an của mình, đi khắp nơi một lần, cuối cùng hệ thống nói cho nàng biết: Không tìm được mục tiêu.
Trái tim Tô Nhược Phi trầm xuống.
Không…… Không thể nào trùng hợp như vậy……
Vệ Thần rời khỏi tông môn lúc tu vi mới kim đan, làm sao có thể ngắn ngủn bảy ngày liền biến thành cường giả mạnh mẽ có thể mở ra bí cảnh?
Hơn nữa, nàng chỉ là một nữ tử…
Tu Tiên giới đến nay chưa từng xuất hiện qua nữ nhân cường giả!
Cho nên không thể nào là Vệ Thần… Vệ Thần nhất định là còn chưa tới.
Tô Nhược Phi cố gắng trấn an mình, tự nói với mình đừng khẩn trương.
Nàng chờ đợi và chờ đợi.
Thẳng cho đến khi bí cảnh Linh Uyên mở ra, các đệ tử tông môn nhao nhao ngự kiếm bay vào bí cảnh, Tô Nhược Phi đứng ở phía trước cổng để cho hệ thống lần nữa quét hình các tu sĩ tiến vào bí cảnh, nhưng cuối cùng, hệ thống vẫn tỏ vẻ: không tìm được mục tiêu.
Trong đám đệ tử này, không có Vệ Thần.
Tô Nhược Phi như rơi xuống hầm băng, cả người cứng ngắc không thể cử động.
Nàng đã không biết nên đối mặt với hiện thực như thế nào.
Không tìm thấy Vệ Thần, nàng sắp chết, nàng sắp chết, nàng sắp chết rồi…
Đang lúc nàng đứng sững tại chỗ, Cố Kỳ Hoa đi tới giữ chặt tay nàng:
“Nhược Phi sư muội, chúng ta nên đi vào thôi. Chậm chút nữa, bí cảnh sẽ đóng cửa.”
Trong đầu Tô Nhược Phi một mảnh hỗn độn, căn bản không thể suy nghĩ gì, chỉ có thể để mặc Cố Kỳ Hoa cứng rắn kéo vào……
23.
Đài Kiếm Thần là một ngọn núi, hình dạng của ngọn núi được điêu khắc thành một thanh kiếm cắm vào mặt đất, mà cửa vào Đài Kiếm Thần nằm ngay tại chỗ dựa kiếm trên đỉnh núi.
Tiến vào Đài Kiếm Thần, chưa hoàn thành rèn đúc thì không thể đi ra.
Ta dám khẳng định, nếu như không phải Thiên Cơ đại sư, hiện giờ Tu Tiên giới căn bản không ai dám ôm bảo vật của Xà Xà tiến vào Đài Kiếm Thần.
Bởi vì một khi rèn luyện thất bại, sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở bên trong.
Chỉ có Thiên Cơ đại sư mới có phần quyết đoán và tự tin này.
Sau khi Luyện Khí Sư tiến vào Đài Kiếm Thần, viên minh châu cực lớn cuối chuôi kiếm trên đỉnh núi sẽ phát ra ánh sáng, đạo ánh sáng này sẽ kéo dài đến khi rèn thành công, hoặc là, rèn thất bại.
Ta dựa vào đáy Đài Kiếm Thần, mũi kiếm cắm vào bộ phận nối liền trên mặt đất.
Hai tay ôm ngực, kiếm Đông Phong kẹp ở giữa hai tay.
Thiên Cơ đại sư đêm qua đã tiến vào Đài Kiếm Thần.
Mà bí cảnh Linh Uyên lúc này hẳn là đã mở ra.
Rất nhanh sẽ có người tìm được nơi này.
Ta nhắm mắt, thả ra thần thức, lẳng lặng chờ đợi.
Quả nhiên, bí cảnh mở ra không đến nửa ngày thời gian, liền có người nhận thấy được đỉnh núi Đài Kiếm Thần đang phát ra ánh sáng và tìm tới muốn tìm hiểu.
Tu vi Hợp Thể kỳ Đại viên mãn của ta có thể cảm nhận rõ ràng được bất kỳ động tĩnh rất nhỏ nào trong phạm vi ngàn dặm, cho dù là âm thanh hoa nở, cũng trốn không khỏi được cảm nhận của ta.
Vì thế ta dễ dàng nghe được tiếng bàn luận của các tu sĩ khắp nơi trong bí cảnh.
“Trên đài Kiếm Thần vì sao lại phát sáng? Chẳng lẽ có người đi vào?”
“Mau đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lần cuối cùng Đài Kiếm Thần khởi động đã là chuyện hơn ba trăm năm trước, hiện tại ngay cả Luyện Khí Sư đỉnh cấp của Liên Hoa Tông cũng không dám vào Đài Kiếm Thần, rốt cuộc là vị thần thông nào?”
“Chẳng lẽ có liên quan đến vị cường giả đêm qua?”
“Tám chín phần mười là như vậy!”
“Vậy còn đi làm cái gì! Ngươi không sợ đắc tội cường giả, bị người ta nghiền chết sao?”
“Nhưng mà, Đài Kiếm Thần khởi động, rất có thể qua vài ngày sẽ có thần khí xuất thế!”
“Người tu tiên sao có thể tránh hại tìm lợi? Tu tiên vốn là cùng trời tranh mệnh, mắt thấy đại cơ duyên ngay tại phía trước, ngươi lại lo trước lo sau, lúc nào có thể xuất đầu! Thế ngươi ở lại đây chờ ta trở lại đi.”
Cuộc đối thoại tương tự tầng tầng lớp lớp.
Ta nhẹ nhàng cười, cúi đầu xuống, hai má dán vào vỏ kiếm của Kiếm Đông Phong.
Kiếm Đông Phong ôn nhuận như ngọc, nó tựa hồ cũng giống như ta, bình tĩnh mà chờ mong.
Không biết ai là người đầu tiên đến đây đây?