Quý Phi Chỉ Muốn Đi Ngủ

Chương 5



20
Chu Ngự Lễ không chỉ bắt ta cuốc đất, mà còn đích thân đến xem ta cuốc đất nữa.

“Mạnh hơn chút đi, quý phi chưa ăn cơm à?”

Trời ơi nhìn mà xem, trời còn chưa sáng thì đã bắt ta dậy, thời gian đâu mà ta ăn cơm chứ?

“Nàng đang nói cái gì vậy? Nói to lên cho trẫm nghe nào.”

“Thần thiếp nói: Hoàng thượng sao còn chưa vào triều?”

Mau đi giùm đi cái!

“Vào triều thì làm sao thú vị bằng xem quý phi cuốc đất được chứ?” Chu Ngự Lễ đã rất lâu mới mỉm cười “Quý phi nói có đúng không?”

Đúng mẫu thân nhà ngài.

Ta tức giận giơ chiếc cuốc lên cuốc xuống đất. Đột nhiên ta nghĩ ra điều gì đó, vội vứt chiếc cuốc và chạy đến chỗ Chu Ngự Lễ.

“Sao thế?”

Ta nhìn chằm chằm vào mặt hắn: “Thần thiếp hiểu rồi, thưa Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng thích thần thiếp.”

“Phì–” Chu Ngự Lễ phun một ngụm nước thẳng vào mặt ta.

“Chu Thiên Thiên, nàng đang mơ đấy à?”

Ta lau mặt, thầm nghĩ may mà ta không trang điểm, ta cẩn thận nói chuyện với hắn:

“Trước tiên, Hoàng thượng lừa phụ thân đưa thần thiếp vào cung, sau đó lại dùng hết sức để thần thiếp đi tranh sùng, còn đưa thần thiếp vào lãnh cung.”

“Ngài không vào triều, sáng sớm cùng thần thiếp cuốc ruộng, ngài nói không thích thần thiếp thì ai mà tin được?”

Chu Ngự Lễ cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hắn đứng đó hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu:

“Chu Thiên Thiên, nàng ngẩng đầu nhìn trăng xem, có phải rất giống mười năm trước, nàng gọi trẫm dậy lúc nửa đêm để bắt trẫm múa kiếm không?”

Ta đã từng làm chuyện độc ác như vậy à?

“Nàng không nhớ cũng không sao, trẫm sẽ nhắc nhở nàng từng chút một.”

Nói xong, hắn hài lòng rời đi, để lại một mình ta cầm cuốc đứng đó cố gắng nhớ lại.

Một hoàng đế sao có thể keo kiệt như thế chứ?

21
Chu Ngự Lễ đã giữ lời, nói nếu muốn báo thù thì sẽ báo thù ta, không bỏ sót chuyện gì cả.

Ta đã viết thư kể khổ cho cha ta nhiều lắm, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Sau khi bị Chu Ngự Lễ đánh thức vào lúc rạng sáng, cuối cùng ta không thể chịu đựng được nữa, ta vòng tay qua cổ hắn, kéo hắn xuống rồi gào vào tai hắn.

“Làm ơn, thiếp muốn đi ngủ.”

Hắn sững người, nhưng may mắn là hắn không tiếp tục làm phiền ta.

Cho đến khi mặt trời lên cao thì ta mới tỉnh dậy, quay người lại, nhìn vào mắt Chu Ngự Lễ.

Lúc đó, chân ta vẫn còn ở trên người Chu Ngự Lễ.

Đôi mắt của hắn đã đen lại.

“Chu, Thiên, Thiên.”

“Chào buổi sáng.”

Ta bỏ chạy.

Ta lại bị bắt.

Hắn ấn vào vai ta và nói: “Chu Thiên Thiên, sao nàng dám mơ ước long thể của trẫm.”

“Dạ dạ, là thần thiếp sai.” Ta nói, thậm chí ta còn nâng cằm hắn lên “Vậy thì Hoàng thượng, ngài muốn xử lý thần thiếp thế nào đây?”

“Nàng là một nữ nhân mà dám làm càn như vậy!”

Ta mím môi nói: “Nữ nhân thì có gì sai? Yêu cái đẹp là bản chất của con người. Hoàng thượng đẹp trai như vậy, thần thiếp thèm muốn từ lâu, có gì sai đâu chứ.”

“Hơn nữa, ngày hôm qua hoàng thượng một mình tiến vào lãnh cung.” Ta suy nghĩ một chút, bổ sung: “Vào đêm khuya.”

“Trăng tối gió mát, cô nam quả nữ. Hoàng thượng nói xem, có phải là không thích hợp không? Là một nam nhân thì phải tự bảo vệ lấy chính mình, lần sau đừng làm như vậy nữa nhé.”

Chu Ngự Lễ hất tay áo rời đi.

22
Chu Ngự Lễ đã nhiều ngày rồi không xuất hiện.

Hắn có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, vậy mà cũng sẽ đỏ mặt khi nắm tay ta. Thật không có tiền đồ.

Đáng tiếc, sau hai ngày nghỉ ngơi, Chu Ngự Lễ lại lù lù ló mặt ra.

“Rời cung?”

Ta sửng sốt. Một phi tần vô dụng như ta có thể làm được chuyện này sao?

Không lẽ là hắn định đợi đến khi ta rời cung, rồi mới vu oan để trị tội chứ?

Chu Ngự Lễ liếc nhìn ta, thấy ta nhếch nhác, hắn khinh thường nói: “Đừng nói nhảm nữa, một giây nữa là phải dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi.”

Nửa giờ sau, ta lại xuất hiện trước mặt hắn.

“Hoàng thượng, chúng ta thật sự rời cung sao?”

Chu Ngự Lễ không thèm nói chuyện với ta, mà trực tiếp đưa ta lên xe ngựa.
Hóa ra hôm nay là ngày Thất tịch.

Hắn sẽ không…

“Chu Thiên Thiên, dù trẫm có thích lợn thì cũng sẽ không thích nàng. Nàng còn nhìn một cái nữa thì trẫm móc mắt nàng ra bây giờ.”

Ồ.

Miệng hắn cũng thật là cứng quá.

23
Xe ngựa dừng ở phố Đông, xung quanh cực kỳ náo nhiệt.

Chu Ngự Lễ sẽ chỉ vào con phố này và nói, Thiên Thiên, ta mua con phố này và tặng cho nàng.

“Chu Thiên Thiên, nàng cười ngu cái gì vậy?”

Hóa ra là ta đang mơ à.

Hắn nhìn ta cảnh cáo, rồi chỉ ra đường và hỏi ta:

“Chu Thiên Thiên, nàng còn nhớ trước kia đã hứa với trẫm cái gì không?”

“Không nhớ.”
Hắn gật đầu, giống như bị điếc.

“Nhớ là tốt rồi, nàng từng nói là sau khi lớn lên sẽ mua cho trẫm cả con đường này.”

Ôi, hóa ra ta cũng có tham vọng lớn lao nhỉ?

Ta quay lại và bước vào xe ngựa.

Hắn nhéo thật chặt eo ta: “Chu Thiên Thiên, tối nay trẫm sẽ cho nàng cơ hội.”

“Ta không có tiền!” Ta run rẩy trong lòng hắn, không thể động đậy. “Hoàng thượng, người biết ta không có tiền.”

“Trẫm đã nhìn thấy Thừa tướng đưa tiền cho nàng rồi.”

“…” Hắn có thiên lý nhãn à? Sao cái gì cũng nhìn thấy vậy?

“Để ta về lấy.”

“Không cần.” Chu Ngự Lễ lấy tờ tiền trong tay ra “Nửa tiếng vừa rồi nàng dọn dẹp, ta đã lấy cho nàng luôn rồi.”

Ta: …

“Hiện tại có thể xuống xe không?”

“… Có thể.”

Chu Ngự Lễ thật sự là tiêu tiền của nữ tử mà không nương tay.

“Được rồi, gói lại đi.”

“Nhìn tạm được, gói lại đi.”

“Gói lại đi.”
….

Ta bất lực nhìn chồng tiền dày cộp biến thành từng miếng bạc nhỏ, rồi thành những đồng tiền nhỏ, cuối cùng biến mất trong lòng bàn tay hắn.

Ta nghiến răng kéo hắn đi, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, ăn ít thôi, đồ ăn ngoài đường không sạch sẽ.”

Chu Ngự Lễ chưa kịp nói gì thì ta đã thấy nam nhân nặng hai trăm cân từ bên cạnh bước ra:

“Này tiểu cô nương, ý ngươi là gì?”

24
Ta bị thương.

Nhưng không phải là bị chủ cửa hàng đánh đập.

Ta thấy nam nhân nặng hai trăm cân thì vội vàng trốn sau lưng Chu Ngự Lễ, ta bị bong mắt cá chân.

May là Chu Ngự Lễ vẫn còn có chút nhân tính, hắn không bắt ta phải đi dạo với vết thương trên người.

“Chu Thiên Thiên, nàng còn muốn lắc chân chó của nàng mấy lần nữa?”

Ta cắn một miếng kẹo táo Chu Ngự Lễ vừa mua rồi rụt chân lại.

“Này, rẽ phải, rẽ phải.”

“Không, rẽ trái.”

“Không, hình như là đi thẳng.”

Chu Ngự Lễ dừng lại: “Chu Thiên Thiên, nàng đùa trẫm à?”

“Không, không.” Ta túm lấy cổ hắn, sợ hắn tức giận sẽ ném ta xuống “Thần thiếp chưa bao giờ ra ngoài, cũng không biết phủ thừa tướng ở đâu…”

“…” Chu Ngự Lễ bước chân chậm lại “Nàng chưa từng ra khỏi nhà à?”

“Đúng vậy.”

“Chu Thiên Thiên, từ nhỏ nàng đã bắt nạt ta…”

Chờ đã, ta dường như nhớ ra rồi.

Khi còn nhỏ Chu Ngự Lễ sống ở nhà ta, hắn luôn muốn chạy ra ngoài chơi nhưng ta nhất định không chịu.

Để ngăn cản hắn ra ngoài, ta đã nói dối rằng bên ngoài có người xấu.

“Kẻ xấu thích những đứa trẻ như chúng ta nhất. Ngoan, đừng có ra ngoài.”

“Khi ngươi lớn lên thì ta sẽ dẫn ngươi đi chơi, mua cả một con phố cho ngươi!”

Để khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời, ta thường sai người ra ngoài mua một ít đồ ăn. Sau đó nói với hắn:

“Ta vừa liều mạng chạy ra ngoài mua mấy thứ này cho ngươi đấy, suýt nữa là không quay về được nữa rồi.”

“Nhưng miễn ngươi vui là được.”

Tay ta đặt trên cổ Chu Ngự Lễ siết chặt:
“Thần thiếp tuổi nhỏ vô tri, vô tri thôi mà.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner