Sau Khi Tôi Phá Sản, Người Tôi Từng Bao Nuôi Thành Công Rực Rỡ

Chương 11



“Em chỉ nghĩ anh nên…”

Anh ngắt lời tôi bằng một nụ hôn nóng bỏng.

Tôi bị nụ hôn ấy làm cho đầu óc quay cuồng.

Giữa những hơi thở quấn quýt, anh ta tủi thân nói.

“Em dựa vào đâu mà quyết định thay tôi?”

Thật sự quá đáng.

Từ ngày gặp lại, vai trò giữa tôi và anh ta dường như hoàn toàn đảo lộn.

Nhưng tôi cũng cảm thấy oan ức lắm chứ.

Lúc đó tôi chẳng còn gì ngoài nợ nần và đau khổ, tôi lấy tư cách gì mà ở bên anh?

Tôi chưa từng nghĩ rằng, dùng tiền không chỉ mua được thân thể anh, mà còn mua được trái tim anh…

“A Sênh, hôn tôi.”

Giọng anh run rẩy, như một lời cầu xin…

Tôi nhắm mắt lại, vừa chạm vào đôi môi mềm mại ấy thì đã nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.

“A Sênh! Con đang ở đâu?”

Tôi vội vã chỉnh lại quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lâm Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Em ra trước đi, tôi sẽ ra sau.”

Mặt anh đỏ bừng, ho khan vài tiếng.

Tôi liếc qua một chỗ nào đó trên người anh…

Lập tức cảm thấy cổ họng hơi khô.

Tuổi trẻ thật là tốt…

28

Ba tôi đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ nói tình trạng của ông đã ổn hơn nhiều.

Khuôn mặt mẹ tôi nở một nụ cười rạng rỡ.

“A Sênh, vất vả cho con rồi.”

  

“Ba mẹ có lỗi với con, đưa con đến thế giới này nhưng lại để con chịu khổ nhiều như vậy.”

Mẹ vừa nói vừa nghẹn ngào khóc.

Tôi vội ôm lấy mẹ.

“Mẹ nói gì thế? Đâu phải ba mẹ cố ý để con chịu khổ!”

“Với lại, chẳng phải con cũng từng được tận hưởng những ngày tháng giàu sang đó sao?”

Ừm, nhờ vào chút giàu sang đó, tôi đã được ngủ được với một cực phẩm…

Mẹ tôi bình tĩnh lại, nắm lấy tay tôi.

“À đúng rồi, vừa nãy Tiểu Lâm có đến, nói muốn chuyển cho con một khoản tiền.”

“Thằng bé bảo đó là tiền con từng cho nó vay, A Sênh, sao con không kể gì với mẹ?”

Tôi mở điện thoại ra, phát hiện tài khoản vừa nhận được một khoản tiền lớn.

Cái này… phí bao dưỡng cũng có thể an toàn linh hoạt sinh lời tự động luôn à…

“Dì ơi, A Sênh hào phóng và nghĩa khí lắm, nếu trước kia cô ấy không cho cháu vay tiền, cháu cũng không thể có được sự nghiệp như ngày hôm nay.”

Lâm Kỳ bước tới, dáng người cao ráo, nhưng ánh mắt tôi không thể tự chủ mà cứ liếc xuống dưới…

Mẹ tôi lại bắt đầu khen ngợi.

“Thằng bé này, thật là khiêm tốn.”

“A Sênh thì dì hiểu, nó khá là ki bo kẹt xỉ, chắc cũng không cho cháu vay nhiều lắm đâu.”

“Tiểu Lâm này, đợi khi chú khỏe lại, đến nhà dì chơi, dì sẽ nấu cơm mời cháu.”

Tôi đẩy Lâm Kỳ ra.

“Được rồi, được rồi mẹ. Con đi tiễn anh ấy đây.”

29

Lâm Kỳ đi tới cửa xe nhưng lại không lên xe.

“Lên đi chứ.”

“Em bảo tiễn anh mà? Phải tiễn đến tận nhà chứ.”

Anh cứ bám lấy cửa xe, không chịu buông tay tôi.

“Anh không tự về được à?”

Tôi đáp qua loa, xoay người định rời đi.

Anh kéo tôi lại, ôm chặt vào lòng.

“Anh còn chưa hỏi em đâu, cái tên Chu Quân Dương đó là thế nào?”

“Quan hệ của hai người đến mức nào rồi?”

“Tại sao anh ta cứ bám riết lấy em? Sao em không đ á n h, mắng anh ta?”

“Anh ta có đẹp trai bằng anh không? Có giàu hơn anh không?”

  

“Nhìn cái dáng người đó, chỗ đó cũng đâu bằng anh, đúng không?”

“Chắc em ghét anh ta lắm đúng không? Em…”

Tôi không chịu nổi nữa, trong đầu như có cả đàn ong đang vo ve bên tai.

  

“Im đi! Về nhà!”

Khi Lâm Kỳ đè tôi xuống giường, tôi rút tay ra, gửi cho mẹ một tin nhắn thoại.

“Mẹ ơi, tối nay công ty con có tiệc, con về muộn chút nhé.”

Ngay lập tức, anh giật lấy điện thoại của tôi, ném sang một bên.

“A Sênh.”

Anh khẽ gọi tên tôi.

Tôi bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn đến mức choáng váng.

“Ừm.”

“Đừng bao giờ không từ mà biệt nữa, được không?”

Ngón tay tôi mơn trớn trên người anh, lướt qua từng đường nét trên cơ thể.

“Ừm.”

Ánh mắt anh trầm ngâm, bàn tay rộng lớn vòng qua vai tôi.

Giữa cơn mưa gió chao đảo của cuộc đời, cuối cùng tôi cũng tìm được một chốn bình yên.

30

Tôi bị đ á n h thức bởi mùi thơm của đồ ăn.

Lâm Kỳ đang mặc tạp dề, trông y hệt một đầu bếp chuyên nghiệp.

Tôi lật người ngồi dậy, chuẩn bị tinh thần để nhận sự chăm sóc tận tình từ anh.

“Đúng rồi, Lâm Kỳ, em quyết định không đi làm ở công ty anh nữa.”

“Tại sao?”

“Vì em đang có dự định tự làm những việc em thích. Chẳng phải anh vừa chuyển cho em một khoản tiền…”

Lâm Kỳ nhét ngay một miếng bánh mì nướng vào miệng tôi.

“Đó là tiền trả lại em, không có khoản vốn em cho, chắc chắn anh không thể có được sự nghiệp như bây giờ.”

Cái miệng này đúng là biết cách nói chuyện ghê nha.

Tôi gật gù.

“Được thôi, vậy coi như… em đầu tư vào anh đi.”

“Sau này khi em khởi nghiệp thành công, anh sẽ là cổ đông lớn nhất.”

Lâm Kỳ thản nhiên đáp:

“Được, em muốn làm gì anh cũng ủng hộ.”

Sau đó anh chống cằm, nhìn chằm chằm vào tôi.

Cái nhìn đó khiến tôi cảm thấy có chút bất an.

“Sênh Sênh…”

Tôi cảnh giác nhìn anh: “Chuyện gì nữa?”

“Anh đã tìm thấy sổ hộ khẩu rồi.”

“Ồ, ừm?!”

“Anh cảm giác em là một cờ đỏ chính hiệu. Hay là hôm nay mình đi đăng ký kết hôn luôn đi, như vậy, nếu em lại mất tích, anh có thể báo c ả n h s á t.”

Suýt nữa thì thì tôi phun hết ngụm sữa đang uống ra ngoài.

Lâm Kỳ đã khoác áo cho tôi, háo hức kéo tôi xuống nhà.

“Đi thôi, đi tìm sổ hộ khẩu của em.”

“Lâm Kỳ! Anh… không, từ từ đã!”

“Em thích chậm à? Được, anh nhớ rồi.”

“Câm miệng…”

Tôi giận dữ bịt miệng anh bằng một nụ hôn.

Lần này, tôi nhất định sẽ hôn đến khi anh chịu thua mới thôi!

-Hết-


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner