Tà Thư

Chương 5



6.

Một lúc sau, tiểu nha hoàn lấy trộm sách mang ra cho ta.

Ta lật xem một lần, nhìn chữ viết trên quyển sổ kia quả thực viết ẩu vô cùng, không giống như được viết ra bởi một người đã đọc qua đủ thứ văn thơ.

Nếu như nói là hắn không đi học, bên trong câu từ tạo câu cũng rất đáng chú ý, chỉ tiếc là dung để sáng tác những bài phng hoa tuyết nguyệt.

Hơn nữa trong ngôn ngữ có nhiều chỗ có tính đi trái lại đạo lý, khuyên người không tuân thủ nữ tắc, không tuân theo quy củ, không đặt nặng sự nghiệp làm quan, không để ý tới chữ hiếu và đức hạnh, một lòng chỉ có ý nghĩ tìm ý trung nhân.

Không để ý đến cách biệt nam nữ, gặp mặt là phải gần nhau, thân thiết, những lễ nghi chuẩn mực, tất cả đều vứt ra sau đầu, chỉ để hai người có thể bên nhau.

Lại nói về xuất thân, sự khác biệt giữa đích và thứ, tất cả những gia đình giàu có đều bị viết xấu đến mức không chịu nổi.

Bất cứ ai ngăn cản bọn họ, đều là người ác độc, tàn nhẫn, thô bạo, dù là cha mẹ thân sinh, cũng có thể xích mích thành kẻ thù.

Một quyển sách kì lạ như vậy, lại được lưu truyền vào tay các nữ nhân khuê các. Cũng không biết sau khi các nàng đọc, bao nhiêu người sẽ giống như Tam muội muội, si cuồng thành ma, lầm đường lạc lối.

Ta đưa sách lại cho tiểu nha hoàn, để nàng ta trả lại vào ngăn kéo của Giang Uyển như lúc đầu, đi tìm Hướng Trúc, đi tìm gã sai vặt mua sách cho Giang Uyển, cũng mua cho ta mấy quyển như bình thường.

Hướng Trúc biết rõ quyển sách kì là kia lợi hại, ngh vậy vội khuyên ta: “Tam cô nương đọc sách kia đều quên hết quy củ, thiếu chút nữa gây ra đại sự, cô nương, ngàn vạn lần đừng xem.”

Ta gật đầu một cái, vốn là ta cũng không có ý định mua quyển sách kia để xem, chẳng qua là lưu lại cho cha mẹ làm bằng chứng mà thôi.

Nhân chứng, vật chứng đều có, chỉ chờ Tam muội muội xuất hiện.

Ta ngoài sáng trong tối tác động qua nàng ta mấy lần, cũng khuyên nàng ta mấy lần. Có thể Giang Uyển không nghe, ngược lại nói ta cứng nhắc, không thú vị, người cổ hủ phong kiến.

“Nhị tỷ tỷ, tỷ muốn chờ cha mẹ tìm cho tỷ một mối hôn sự, mù quáng gả qua sao? Chẳng lẽ tỷ không muốn tìm một người mình thích, vì hắn sinh con dưỡng cái, sống một đời sao?”

Nếu như có thể tìm được người mà ta thích để gả qua, hai nhà đều đồng ý, đương nhiên sẽ tốt hơn.
Nếu như không tìm được, ta càng muốn tìm một người biết rõ gốc rễ, môn đăng hộ đối,gả qua đó, làm một thê tử đàng hoàng, cũng tốt hơn nàng ta tự đặt hôn sự với người khác suốt đời.

Thê là thê, thiếp là thiếp.

“Muội và Nhị tỷ không cùng quan điểm, không có suy nghĩ giống nhau, Nhị tỷ không cần nói nhiều với muội nữa.”

Ta cũng khuyên nàng một lần cuối cùng: “Giang Uyển, muội là người Giang gia, con gái Giang gia có sướng, có khổ cùng khổ. Ta hy vọng khi muội làm gì hãy suy nghĩ trước một chút, xem điều đó có thể làm ảnh hưởng đến gia phong Giang gia hay không, có thể vì một người là muội, mà ảnh hưởng đến các tỷ muội khác hay không?”

Giang Uyển không đáp lại lời ta, hai ngày sau ta nhận được lời nhắn của Xuân Hoa, Thu Thạch, Giang Uyển lại cấu kết với Vệ Cư An.

Ta tức nghẹn, dứt khoát một nhát chém loạn ma, trực tiếp để nha hoàn đi nói cho Giang Uyển, nếu như Vệ gia không đồng ý hôn sự của nàng ta và Vệ Cư An, vậy hãy để cho nàng ta xúi giục Vệ Cư An từ bỏ vinh hoa phú quý của Hầu phủ, cùng nàng ta trốn đến một nơi khác.

Giang Uyển bị chữ tình mê hoặc, lại thật sự nghe lời của Xuân Hoa, Thu Thạch, viết thư gửi cho Vệ Cư An, thống nhất thời gian và địa điểm bỏ trốn.

Ta bắt được lá thư này, sao chép ra một bản đưa đi Ninh Viễn hầu phủ, để lại bản chính, kể cả quyển sách kia nữa phái nha hoàn đưa tới cho mẹ: “Đi nói cho mẹ, Tam muội lớn rồi, sợ rằng phủ chúng ta không giữ lại được nàng ta.”

Đám nha hoàn nghe lệnh, mẹ thấy thư và sách, nghe những lời của họ, cơ hồ muốn ngất đi. Vội vàng tới tìm ta: “Uyển làm chuyện hồ đồ đến mức này, sao con không nói sớm, sao lại để đến tận bây giờ? Còn không cho người trông chừng!”

“Đã không muốn, cho dù mẹ có cho người coi chừng Tam muội, cũng không thể ngăn được long của nàng.”

“Vậy chả lẽ cứ để nó làm ẩu? nó không biết xấu hổ, nhưng còn mặt mũi của phủ Tề quốc công chúng ta thì sao?”

Mẹ giận đến mức lần đầu nặng lời với Giang Uyển, ta bận bịu trấn an bà: “Mẹ bình tĩnh, Vệ thế tử chưa chắc sẽ đẻn nơi hẹn. Cho dù có đến, cũng sẽ không đồng ý đi cùng Tam muội.”

Theo như sự hiểu biết của ta về Vệ Cư An, con người hắn có dã tâm rất lớn, coi như là có tình cảm với Giang Uyển, muốn để hắn buông tay vinh hoa phú quý, hẳn là không được.

Đúng như ta dự đoán, Vệ Cư An tới, nhưng hắn đi người không tới, không mang bất kì hành lý gì.

Không biết hắn nói gì với Giang Uyển, dưới ánh trăng than hình Giang Uyển lung lay một chút, giọng nói lớn hơn rất nhiều: “Ta vì chàng bỏ lại cha mẹ, bỏ nhà xa quê, chàng lại nói không đi? Vệ lang, lòng dạ chàng thật độc ác!”

“Ta thấy ngươi mới thật sự là long dạ độc ác, vì một người nam nhân, cha mẹ, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không để ý!”

Mẹ giận đến mức từ trong bóng tối đi ra, ta không cản được bà, không thể làm gì khác hơn là để cho bà ra cản Vệ Cư An và Giang Uyển.

Vệ Cư An muốn chạy, bị bà tử ta mang tới đá một cước trước ngực lộn nhào trên đất, chỉ hận không thể đem hắn đánh chết.

Giang Uyển sợ hãi khóc, một bên kêu mẹ tha mạng, một bên cầu ta: “Tỷ bỏ qua cho chàng đi, đều là muội sai!”

Việc đã đến nước này, nàng ta còn u mê không tỉnh!

Ta lạnh lùng nhìn Vệ Cư An, một nam nhân không thể gánh vác lại còn vong ân phụ nghĩa, cũng không biết Giang Uyển thích hắn ở điểm gì.

“Giang Uyển, lời nói có thể đánh chết quỷ, từ bi không độ tự tuyệt người. Ngươi ba lần bảy lượt cấu kết cùng người ngoài, gây ra chuyện xấu, hôm nay Giang gia đã không lưu được ngươi, bây giờ chúng ta để cho ngươi chọn, một là trở về quê tìm một người có học là chính thê sống hết một đời, hay là thoát khỏi phủ Tề Quốc công, từ đây cùng Vệ thế tử bên nhau, tương lai cho dù có nghèo khó cũng không thể bước vào Giang gia một bước.”

Giang Uyển khóc không ngừng, nàng ta nhìn giữa mẹ và Vệ Cư An, nhìn một lúc lâu, một lúc sau mới quỳ rạp xuống đất, dập đầu với mẹ, nói: “Mẹ, người hãy coi như đời này không có đứa con như con đi.!”

“Ngươi! Ngươi thật là hồ đồ!”

Mẹ cũng khóc, bà khóc không ra tiếng: “Ngươi có biết trước khi mẹ đẻ ngươi ra đi đã nói gì với ta không? Bà ấy nói cả đời mình bị cha mẹ lừa hại, thân bất do kỉ, may mà bị người ta bán vào phủ chúng ta, hầu hạ ta và quốc công gia, sinh ra ngươi. Khi còn sống nàng không có gì tiếc nuối, chỉ mong ta nuôi ngươi lớn, gả cho người tốt làm vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, cả đời không lo nghĩ.
Ta đã cho ngươi xem nhiều gia đình như vậy, so với Ninh viễn hầu phủ còn nhiều gia đình tốt, nguyện ý cưới ngươi làm chính thê cũng nhiều người, sao ngươi có thể hồ đồ bỏ trốn cùng người khác? Ngươi có biết sinh lễ lấy vợ, không có làm thiếp, ngươi làm như vậy sẽ phụ long người mẹ đã khuất của ngươi?”

“Con biết mẹ vì con chọn lựa rất nhiều, có lẽ con chỉ thích Vệ lang, con và Vệ lang yêu nhau thật long. Mẹ người thành toàn cho chúng con đi.”

“Đúng vậy, phu nhân, ta thích Uyển nhi mà, nhất định sẽ đốt xử tốt với nàng ấy, phu nhân thành toàn cho chúng ta đi.”

“Các ngươi!” Mẹ nhìn Giang Uyển và Vệ Cư An, bà không nghĩ ra bây giờ bên ngoài là thế nào, trai gái chưa lập gia đình không biết tránh nhau, ngược lại còn đối với cha mẹ không biết xấu hổ nói chuyện yêu đương, “Các ngươi không có mai mối, tằng tịu với nhau, không danh không phận qua lại một chỗ, còn gọi là chính nhân quân tử, đại gia khuê tú sao? Cho dù ta có thành toàn cho các ngươi, Ninh Viễn Hầu phủ cũng có thể tác thành cho các ngươi sao?”

Giang Uyển yên lặng không nói gì, chỉ còn lại tiếng khóc.

Mẹ khuyên cũng không thể, những lời nói thương tâm lại không thể nói được, vẫy tay về phía ta, trở về xe ngựa.

Ta thở dài một tiếng, để cho bà tử buông lỏng, từ nay về sau. Giang gia không có Tam cô nương nữa.

Tương lai Giang Uyển sống hay chết, ở cùng Vệ Cư An hay là rời xa, cũng không liên quan đến phủ Tề quốc công.

Ninh Viễn hầu phủ cũng đừng nghĩ đến dựa vào Giang Uyển, là có thể gây khó dễ cho Giang gia.

“Trở về nói cho bên ngoài. Tam cô nương mắc bệnh hiểm nghèo, không thuốc nào có thể trị, đã được an táng tại quê nhà. Nếu có người ngoài nhắc đến Tam cô nương, hãy bảo họ nhìn nhầm rồi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner