Giới thiệu:
Sau khi ta chết, linh hồn ký sinh vào cơ thể một nữ nhi thế gia.
Ta nhìn nàng ấy yêu tướng quân Tạ Minh Lâu, hai người tình chàng ý thiếp, tình cảm mặn nồng.
Nhưng bất quá chỉ ba năm, Tạ Minh Lâu liền mang từ biên cương về một người phụ nữ.
Chủ nhân của thân xác này bắt đầu cuộc sống bi thảm bị hiểu lầm, bị hãm hại, bị sẩy thai.
Linh hồn nàng ấy càng yếu đuối thì linh hồn ta càng mạnh mẽ, ta hỏi nàng ấy: Có muốn trả thù không?
Nàng sờ bụng, căn răng nói: Ta muốn.
Vì vậy, chủ nhân của cơ thể này đã trở thành ta.
1.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện ra mình đang sống ký sinh trong cơ thể của một nữ nhi thế gia tên là Thẩm Duyệt Thương.
Linh hồn ta rất yếu, thường xuyên rơi vào giấc ngủ sâu, nhưng mà, trong một hai tháng qua, thời gian ta tỉnh lại càng ngày càng dài, linh hồn Thẩm Duyệt Thương lại càng ngày càng yếu ớt, ta cũng cảm giác được thân thể của nàng cũng đang bị suy nhược, sắp sụp đổ.
Lúc này Thẩm Duyệt Thương đang ôm ngực, bi thương hỏi Tạ Minh Lâu: “Chàng muốn cưới nàng ta vào cửa?”
Tạ Minh Lâu vẻ mặt lạnh lùng: “Nàng ấy đang mang thai, mẫu thân cũng thích nàng, ta không thể không chịu trách nhiệm được.”
Thẩm Duyệt Thương sắc mặt tái nhợt, cổ họng ngai ngái, dùng khăn tay che miệng ho ra máu, sau đó cầm chiếc khăn tay giấu sau lưng: “Chàng đã nói cả đời này chỉ yêu ta mà thôi, chỉ có duy nhất một mình ta.”
Tạ Minh Lâu khẽ nhíu mày, “Ta đã cùng nàng giải thích bao nhiêu lần rồi, ta cùng nàng ấy lần đó là ngoài ý muốn, ta bị địch nhân hạ thuốc, là Lan Nhi cứu ta, sau đó mới ngoài ý muốn mang thai, nàng đừng có gây sự vô cớ!”
Lúc này, một nha hoàn vội vàng chạy tới kêu lên: “Tướng quân, Lan Nhi tiểu thư đau bụng…”
Tạ Minh Lâu lập tức bỏ rơi Thẩm Duyệt Thương, cứ thế vội vã rời đi, Thẩm Duyệt Thương run rẩy, cung nữ Liễu Chí đau lòng hỏi nàng: “Tiểu thư, sao người không nói với tướng quân rằng người cũng bị bệnh?”
Thẩm Duyệt Thương lắc đầu cười khổ, lúc hắn mới trở về, nàng muốn nói ra, nhưng Tạ Minh Lâu vẫn luôn vì người kia mà bỏ nàng lại, trước khi nàng kịp nói đã rời đi, hiện tại, nàng không còn muốn nói nữa.
Lúc ở trong cơ thể Thẩm Duyệt Thương, ta tức giận đến suýt rời khỏi cơ thể, “Có miệng để làm gì? Để nôn ra máu thôi phải không?”
“Hãy tự nhìn xem bộ dáng của mình có giống một oán phụ hay không? Ngươi có xứng với phụ mẫu, với người nhà mẹ đẻ hết mực yêu thương ngươi sao?”
“Không phải chỉ là một người nam nhân thôi sao? Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đâu đâu cũng có, ngươi rẻ rúng đến mức nhất quyết muốn một quả dưa leo bẩn thỉu hay sao?”
Thẩm Duyệt Thương sửng sốt trong giây lát, kỳ thật nàng ấy đã biết sự tồn tại của ta từ lâu, nhưng ta gần như chỉ ngủ say, cơ thể nàng ấy cũng không cự tuyệt ta, chúng ta chung sống hòa bình được một năm.
Đây là lần đầu tiên ta mắng nàng ấy như thế, mắt nàng ấy nhanh chóng đỏ hoe, khẽ nói: “Nhưng đại phu đã nói ta chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi”.
“Cho nên ngươi cứ như vậy chấp nhận số phận? Chết không sợ còn sợ cái gì? Hãy cho ta quyền điều khiển thân thể của ngươi, để ta giúp ngươi dạy cho bọn họ một bài học!”
2
Ta thật xui xẻo, không nhớ mình là ai, cũng không biết tại sao mình lại ở trong cơ thể của Thẩm Duyệt Thương, nhưng ta vẫn tỉnh táo.
Nhìn thấy Thẩm Duyệt Thương vô dụng bị người ta ức hiếp, nàng ấy lại làm như không có việc gì. Ta tức giận đến mức muốn nổ tung..
Ta yêu cầu nàng ấy giao quyền điều khiển cơ thể lại cho ta, nàng ấy do dự một lúc, thế mà lại không đồng ý, xin ta lại cho nàng ấy thêm một chút thời gian.
Kỳ thật ta đã có thể chiếm được thân thể của Thẩm Duyệt Thương, nhưng ta vẫn lựa chọn cho nàng một cơ hội, sau khi nàng bị cảm, ho mãi chưa khỏi, ta liền đưa cho nàng một đơn thuốc, để nàng sắc thuốc uống, đồng thời cho nàng mỗi ngày uống một thang thuốc bổ, giúp điều trị thân thể.
Liên tục mấy ngày, Tạ Minh Lâu không đến gặp Thẩm Duyệt Thương, nàng nằm trên giường im lặng khóc, bị ta mắng một trận mới đứng dậy, mọi chi phí thuốc thang đều dùng tiền riêng, để Liễu Chí đi sắc, phu nhân tướng quân mà lạc đến bước này, thật sự là quá uất ức.
Vào ngày thứ ba, người phụ nữ tên Lan nhi, sắc mặt hồng hào đến tìm Thẩm Duyệt Thương để thị uy.
Lan nhi cắn môi nhìn Thẩm Duyệt Thương: “Tỷ tỷ, tỷ cãi nhau với tướng quân à? Người ta còn đang mang hài tử, tướng quân còn đến dày vò người ta. Tỷ tỷ, cầu xin tỷ làm hòa với tướng quân đi được không, nếu không chỉ sợ chàng ấy không biết tiết chế, lại……”
“Tỷ tỷ yên tâm, Lan Nhi không dám có yêu cầu gì xa vời, chỉ cầu có thể ở bên cạnh tướng quân làm một thiếp thất, hầu hạ tướng quân cùng tỷ tỷ, muội liền hài lòng.”
Sắc mặt của Thẩm Duyệt Thương trắng bệch, run rẩy quay mặt đi: “Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta không có muội muội.”
Đôi mắt của Lan nhi lập tức đỏ hoe, nàng ta đột nhiên tự đập vào góc bàn, sau đó hét lên, ôm bụng ngã xuống đất.
“Đau… Đau quá, Tướng quân, mau cứu thiếp, Tướng quân…”
Tạ Minh Lâu lập tức chạy tới, bế Lan Nhi lên, vội vàng gọi đại phu, suốt thời gian đó hắn thậm chí còn không nhìn Thẩm Duyệt Thương.
Thẩm Duyệt Thương cũng sợ hãi vì nhìn thấy máu từ chân Lan nhi chảy ra, dù sao thì đó cũng là một mạng người.
Ta nói với Thẩm Duyệt Thương: “Mọi chuyện kết thúc rồi, ngươi sẽ lại bị đổ oan.”
Thẩm Duyệt Thương lại tự mình lừa dối mình: “Không, Minh Lâu sẽ tin ta.”
Thẩm Duyệt Thương vì lo lắng liền đến viện tử nơi Lan nhi ở và nghe đại phu nói: “Cô nương bị trọng thương ở bụng dưới, đứa trẻ không giữ được …”
Nước mắt của nàng ta lập tức rơi như mưa: “Tướng quân, hài tử! Hài tử đã mất rồi… là lỗi của Lan nhi. Lan nhi cho rằng tướng quân vì tỷ tỷ mà không vui, nên muốn đi khuyên bảo tỷ tỷ.”
“Không ngờ tỷ tỷ lại nói Lan nhi không xứng sinh ra hài tử của tướng quân, tức giận đẩy Lan Nhi, bụng Lan Nhi liền đập vào bàn…”
Tạ Minh Lâu đau khổ ôm lấy nàng ta, dỗ dành: “Không sao đâu, chúng ta sẽ lại có con. Chúng ta còn trẻ, cố gắng dưỡng tốt thân thể.”
Sau đó hắn mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn Thẩm Duyệt Thương: “Ngươi trở nên hung ác ghen tị đến vậy sao?”
Thẩm Duyệt Thương cũng không giải thích gì, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Trong lòng ngươi, ta là loại người này sao?”
3
Tạ Minh lâu sắc mặt âm trầm, hừ một tiếng, cũng không trả lời, lão phu nhân lúc này mới vội vàng chạy tới.
“Minh Lâu! Đứa bé không sao chứ?”
Khi biết đứa trẻ đã không còn, lão phu nhân liền tát Thẩm Duyệt Thương thật mạnh và nói với Tạ Minh lâu: ” Minh lâu, chuyện này con nhất định phải cho Lan nhi một lời giải thích! Tạ gia chúng ta không thể chấp nhận một người phụ nữ độc ác như vậy!”
Ta cảm thấy tim Thẩm Duyệt Thương đập mạnh một cái, đây là muốn bỏ vợ?
Tạ Minh Lâu liếc nhìn Thẩm Duyệt Thương, bình tĩnh nói: “Mẫu thân, chúng ta đợi Lan Nhi khỏe lại đã rồi hãy bàn đến chuyện này. ”
Tạ mẫu hừ lạnh một tiếng: “Nếu con đã không chịu bỏ vợ, ta sẽ thay con trừng phạt nàng! Thẩm Duyệt Thương, ra quỳ trước cửa viện đi!”
“Thẩm gia nhất định phải giải thích chuyện này với Tạ gia chúng ta. Thứ Lan nhi đang mang trong bụng chính là giọt máu của Tạ gia ta!”
Thẩm Duyệt Thương nhìn Tạ Minh Lâu, hắn lạnh lùng quay mặt đi, không nói một lời.
Vì vậy, Thẩm Duyệt Thương ra trước cửa viện của Lan nhi quỳ xuống, Liễu Chí quỳ bên cạnh.
Một giờ sau, máu dưới thân Thẩm Duyệt Thương cứ thế chảy ra, nàng còn nghiến răng cố nhịn, ta mệt mỏi nhắc nhở: “Thẩm Duyệt Thương, cô không biết mình có thai sao? Cô đang chảy máu đó, đứa bé có thể cứ thế mất rồi.”
Thẩm Duyệt Thương chấn động, ngay sau đó, ta nhận ra mình đã khống chế được cơ thể liền ngất đi ngay lập tức, cũng nói cho Liễu Chí biết rằng ta đang chảy máu.
Liễu Chí kinh hô một tiếng: “Không xong, tướng quân, phu nhân té xỉu!”
Tạ mẫu ở trong phòng nghe vậy, trợn mắt: “Chắc là giả vờ, Minh Lâu, Thẩm thị nhiều năm vẫn chưa sinh được hài tử, chỉ dựa vào điều này con đã có thể bỏ vợ rồi. Bây giờ nó lại còn làm ra chuyện hãm hại giọt máu của Tạ gia ta như vậy.”
Tạ mẫu chưa kịp nói xong thì Tạ Minh Lâu đã chạy ra ngoài, ta cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, gã chó Tạ Minh Lâu đã bế ta lên, lập tức chạm vào vết máu trên người ta.
Đột nhiên bụng đau nhói, lan đến toàn thân, đau gần chết, cái thân thể tàn tạ này, thật có cho ta cũng không thèm!
Chờ dưỡng tốt thân thể, ta sẽ giết hết lũ chó này!
4
Khi biết tin phủ Tướng quân lại mất đi một đứa bé, Tạ mẫu đứng không vững, ngất đi.
Ta tỉnh dậy, bên cạnh không có Tạ Minh Lâu, chỉ có Liễu Chí đang lau nước mắt, lo lắng nhìn ta, ta cau mày nói: “Sao không có ai mang đồ ăn lên?”
Như này sao ta có thể dưỡng tốt thân thể. Không được, ta phải quay về Thẩm phủ.
“Liễu Chí, ngươi đi mời Tạ Minh Lâu tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.”
Liễu Chi đứng dậy nức nở nói: “Vừa rồi tướng quân cũng tới, nhưng ả hồ ly tinh kia lại gọi người đi rồi.”
“Không sao, em cứ đi gọi hắn. Sau đó, hãy tìm cách trở về Thẩm phủ, ca ca ta có phải đã hồi kinh?”
Thẩm Duyệt Thương là đích nữ của Lại Bộ Thị Lang, nàng có một ca ca là Thẩm Ngọc Trạch, người từng là thư đồng của thái tử, cùng thái tử vô cùng thân thiết, là tài tử nổi tiếng ở kinh thành. Mười sáu Tuổi đỗ Trạng Nguyên, về sau Thái tử đăng cơ, tất cả mọi người đều nghĩ thẩm Ngọc trạch sẽ lập tức vào triều làm quan, không nghĩ tới hắn lại bị điều đến một địa phương chim không thèm ị làm tri phủ, vừa đi chính là ba năm.
Bởi vì điều này, Thẩm phủ không còn tốt như trước, mọi người đều cho rằng Thẩm Ngọc Trạch có mâu thuẫn với tân hoàng nên bị đày đi, đến mức vài người có mắt chó coi thường người khác, rõ ràng nhất chính là Tạ mẫu, trong hai năm qua, Tạ Minh Lâu đánh thắng nhiều trận, là tướng quân được trọng dụng nhất, Tạ mẫu liền cảm thấy Thẩm Duyệt Thương không xứng với đứa con trai quý giá của mình.
Đặc biệt là nàng ấy vẫn chưa sinh được một đứa con cho Tạ gia, Thẩm Duyệt Thương tính tình lại ẩn nhẫn, không muốn gây phiền toái cho phụ mẫu, hơn nữa nàng ấy và Tạ Minh Lâu tình cảm lại mặn nồng. Nàng ấy không bao giờ kể cho gia đình nghe về những bất công mà mình phải chịu đựng từ bà bà.
Nàng ấy là Ninja Rùa, ta lại không phải, mấy ngày nay ta mơ hồ nghe thấy Liễu Chí nói Thẩm Ngọc Trạch đã về kinh, ta ngửi thấy mùi gì đó khác thường.
Có lẽ lúc trước tân đế để hắn đi làm tri phủ, căn bản chính là kế hoạch của hai người họ, ai cũng nghĩ là Thẩm gia không được tân đế coi trọng, ta lại nghĩ Thẩm Ngọc Trạch sẽ tỏa sáng khi hắn trở lại.
Khi Thẩm Ngọc Trạch rời đi, đúng lúc Thẩm Duyệt Thương và Tạ Minh Lâu kết hôn, hắn dặn dò Tạ Minh Lâu phải đối xử thật tốt với muội muội mình, nếu không hắn sẽ không tha cho Tạ gia.
Liễu Chí gật đầu: “Vâng, thưa tiểu thư, thiếu gia đã trở lại.”
Liễu Chi nói xong lập tức chạy đi tìm Tạ Minh Lâu, Tạ Minh Lâu trầm mặt đi tới.
Ta bình tĩnh nhìn Tạ Minh Lâu, nhẹ giọng nói: “Tạ Minh lâu, mặc kệ ngươi tin hay không, ta không hề đẩy Lan nhi, chính nàng ta tự đụng vào bàn, nàng ta căn bản không muốn sinh hạ con của ngươi.”
Tạ Minh Lâu tựa hồ không ngờ rằng đây chính là điều ta muốn nói với hắn, sửng sốt một lát, cười lạnh nói: “Lan nhi là người lương thiện nhất, sợ đau nhất, lại yêu ta như mạng, làm sao có thể tự đụng vào bàn?”
“Thẩm Duyệt Thương, ngươi thật sự thay đổi rồi, trước đây ta cũng không tin những gì mẫu thân nói về ngươi, cho đến bây giờ ta không thể không tin, ngươi làm ta quá thất vọng!”
“Con còn nhiều lời với nàng ta làm gì? Ta đã phái người đến Thẩm gia mời người rồi. Minh Lâu, lần này con nhất định phải nghe nương. Nữ nhân ác độc như vậy không thể giữ được. Thiên kim nhà Lễ bộ Thượng thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đoan trang hào phóng, lại khiến người khác vui vẻ, làm chính thê của con không thể thích hợp hơn.”
“Về phần nàng, nếu như con thật sự không nỡ, lưu lại làm thiếp cũng không phải là không thể.”
“Ai muốn để cho muội muội ta làm thiếp?”
5
Một bóng người cao lớn bước vào, thản nhiên hỏi: “Tạ Minh Lâu, nghe nói ngươi dẫn theo một nữ nhân trở về?”
Tạ mẫu sai người đến Thẩm phủ gọi người, kết quả lại đem Thẩm Ngọc Trạch gọi tới, ta chỉ nhìn một cái, liền ôm lấy khuôn mặt.
“Thẩm Duyệt Thương, ca ca của ngươi thật quá tuấn tú! Hắn lại sủng ngươi như vậy, ngươi như thế nào lại bị Tạ Minh Lâu lừa gạt?”
Giọng nói yếu ớt của Thẩm Duyệt Thương vang lên: “…Đó là ca ca của ta, ngươi không thể…”
“Cũng không phải là ca ca của ta.”
Thẩm Duyệt Thương bị ta nói đến á khẩu không trả lời được, ta nghĩ thật buồn cười, thân thể tàn tạ như vậy mà nàng ấy còn rảnh rỗi quan tâm đến tình tình yêu yêu, ta chỉ muốn chăm sóc bản thân thật tốt, lấy lại trí nhớ và đi đến nơi mình nên đến.
Tạ Minh Lâu bị Thẩm Ngọc Trạch hỏi có chút đỏ mặt, khàn giọng nói: “Lan Nhi là nữ tử có ân cứu mạng đối với ta khi ta chinh chiến ở bên ngoài.”
Tạ mẫu không sợ Thẩm Ngọc Trạch, đều nói Thẩm gia gặp khó khăn, con trai bà lại là tướng quân được trọng dụng nhất, vậy tại sao bà phải nhìn sắc mặt của Thẩm gia.
Tạ mẫu sắc mặt lạnh lùng, nói: “Thẩm công tử, nhìn nữ nhi ngoan của Thẩm gia các người mà xem, nhiều năm không sinh nổi một mụn con, còn ghen tuông độc ác, đã hại chế/t giọt máu của Tạ gia ta.”
Thẩm Ngọc Trạch vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt: “Bất quá chỉ là đứa con hoang của một ả nữ nhân không rõ lai lịch, còn dám đến khiêu khích chủ mẫu, mất liền mất, chuyện này có là gì.”
Tạ mẫu tức giận đến suýt ngất đi, Tạ Minh Lâu sắc mặt cũng khó coi, ta nghe xong lời này chỉ cảm thấy cực thoải mái, nhưng có lời vẫn nhất định phải nói với Thẩm Ngọc Trạch: “Ca ca, muội cũng bị sẩy thai.”
Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Thẩm Ngọc Trạch trong nháy mắt trở nên khó coi, hắn vẻ mặt âm trầm nhìn Tạ Minh Lâu: “Tạ Minh lâu, đây là cách ngươi đối xử với muội muội của ta sao? Lúc đầu ngươi đã hứa với ta như thế nào?”
Tạ mẫu không quen nhìn bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến này của Thẩm Ngọc Trạch, tức giận nói: “Nó thậm chí còn không biết mình có thai, một chút cẩn thận cũng không có, ai biết được nó có phải cố ý hay không.”
Tạ mẫu không thể nói thêm gì nữa, bởi vì ánh mắt của Thẩm Ngọc Trạch lúc này như muốn giết người, ta ho mấy tiếng, Thẩm Ngọc Trạch lập tức đi tới lo lắng nhìn ta, ánh mắt bất đắc dĩ lại đau lòng.
“Ca ca, muội muốn về nhà.”
“Được rồi, ca ca sẽ đưa muội về nhà.”
Tạ Minh Lâu nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Nhạc Thương là nàng dâu của phủ tướng quân, đương nhiên muốn ở lại phủ tướng quân.”
Nhưng ta lại nắm lấy cánh tay của Thẩm Ngọc Trạch, cáo trạng: “Ca ca, muội sắp chết rồi. Đại phu nói muội chỉ có thể sống được thêm ba tháng nữa. Hiện tại muội còn bị sảy thai, ở trong phủ tướng quân ăn không ngon, ngủ không yên. Chỉ sợ sống không nổi ba tháng.”
“Muội chỉ muốn về nhà, sống những ngày cuối đời bên cạnh người thân. Tạ Minh Lâu, ta muốn hòa ly!”
Liễu Chí ở một bên bật khóc, sau đó kể lại những ủy khuất mà Thẩm Duyệt Thương phải chịu đựng trong những ngày qua, Tạ Minh Lâu tỏ vẻ khó tin, hỏi tại sao ta không nói cho hắn biết.
Ta cười khẩy: “Ta đã muốn nói với ngươi bao nhiêu lần, ngươi có nghe không? Mỗi lần ta định nói gì đó, ngươi không phải là đều vội vã chạy đến nhìn tâm can bảo bối Lan nhi của ngươi hay sao?”
Sắc mặt của Tạ Minh Lâu thay đổi, rõ ràng là nhớ tới Thẩm Duyệt Thương trước đó luôn nói có lời muốn nói, nhưng Lan Nhi lại luôn cảm thấy chỗ này chỗ kia không thoải mái gọi hắn rời đi.
Thẩm Ngọc Trạch tức giận: “Tạ Minh Lâu, ngươi không xong với ta đâu!”
Cuối cùng Tạ Minh Lâu không chịu để Thẩm Ngọc Trạch mang ta đi, mục đích của ta cũng đã đạt được, ta nghĩ tiếp theo ta có thể ăn ngon uống ngon ở phủ tướng quân, dưỡng tốt thân thể liền có thể thu thập người nhà này. Vì vậy liền nói với Thẩm Ngọc Trạch, ta sẽ không quay lại Thẩm phủ.
Thẩm Ngọch trạch nghe vậy mới hướng Tạ Minh lâu vứt xuống một câu: “Chiếu cố cho tốt muội muội của ta, còn có, nữ nhi của Thẩm gia, tuyệt sẽ không làm thiếp!”