Chậc, nói không lựa lời.
Nhưng mà cậu ấy đẹp trai thật đấy, cậu ấy nhìn tôi như vậy chẳng lẽ là đang có hứng thú với tôi sao?
Ánh mắt của cậu ấy, thật sự trông như đang đắm chìm trong biển tình vậy.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nắm chặt tay quyết định cược một phát.
“Chu Nhượng Trần, cậu có bạn gái chưa?”
Cậu ấy hơi sửng sốt: “Mình chưa.”
“Vậy cậu muốn có bạn gái không?”
Tôi trầm ngâm nín thở, sốt sắng mà nhìn về phía cậu ấy.
Lúc nói câu này tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị từ chối. Ấy thế mà Chu Nhượng Trần lại nhìn tôi, khẽ gật đầu.
Thành ra tôi lại luống cuống hết cả tay chân.
“Cậu nói thật đấy à? Cậu cậu cậu thật sự muốn yêu đương với mình sao?”
“Sao lại không muốn?” Chu Nhượng Trần cười rộ lên, trong mắt dường như có vì sao đang lấp lánh.
Trái tim của tôi bỗng chốc bị đâm trúng, toàn thế giới đã tràn ngập những bong bóng màu hồng.
“Có điều chuyện này không thể nói cho người khác biết.” Cậu ấy nói: “Đây là bí mật của hai chúng ta.”
3
Mãi cho đến khi đã về nhà, nằm ở trên giường rồi tôi vẫn còn đang trong trạng thái ngất nga ngất ngây.
Quả thực còn vui hơn cả việc trúng xổ số năm triệu tệ. À không không, năm triệu vẫn cứ vui vẻ hơn chút.
Ôi, nếu là có người sẵn lòng cầm năm triệu để đổi Chu Nhượng Trần với tôi thì tốt rồi.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui một hồi liền ngủ thiếp đi.
Trong giấc mộng, mẹ của Chu Nhượng Trần vênh váo tự đắc vứt cho tôi một tờ chi phiếu: “Cho cô năm triệu, rời khỏi con trai tôi.”
Tôi nhặt chi phiếu lên, cười tỉnh.
Sau khi tỉnh lại tôi nhớ đến Chu Nhượng Trần, xem xét kỹ lưỡng mới phát hiện ra mấy chỗ không ổn.
Tai sao không thể nói cho người khác biết? Tại sao không muốn công khai?
Nếu thật sự thích một người thì đã hận không thể để cả thế giới đều biết mà.
Lẽ nào bởi vì Chu Nhượng Trần cảm thấy thành tích của tôi quá kém, nếu công khai sẽ khiến cậu ấy bẽ mặt?
Tôi nhìn lên trần nhà đen thui, tâm trạng dần dần không được tốt lắm.
Sáng hôm sau tôi vẫn kịp mua bánh đậu đỏ trước khi đến lớp. Hứa Tư Du cầm lấy, vui vẻ chạy lên lầu trên. Thế tôi mới biết được bánh đậu đỏ này là bữa sáng mà cô ta muốn tặng cho Chu Nhượng Trần.
Cừ thật, tôi, giúp một cô gái khác, theo đuổi bạn trai mình!
Tôi tức giận đến mức bốc khói.
Sau tiết tự học buổi sáng tôi trốn vào nhà vệ sinh gửi tin nhắn hỏi Chu Nhượng Trần: “Bánh đậu đỏ ngon không?”
Không bao lâu đã nhận được tin nhắn trả lời của cậu ấy: “Mình không ăn, mình đưa có người khác rồi. Sao cậu biết?”
“Đó là mình mua.”
“….Vậy mình đi lấy lại cái đã.”
Hai phút sau.
“Diệp Thanh, cái bánh đậu đỏ này cứng đến nỗi có thể đục xuyên tâm trái đất!”
Ha! Tôi cố ý chọn đấy, ai bảo cậu nhận đồ của Hứa Tư Du làm gì.
“Mình nào có biết nó sẽ rơi vào tay cậu.”
Tôi đắc ý cười, tắt điện thoại trở về phòng học.
Gần tới cửa lớp lại đột nhiên trông thấy Hứa Tư Du và Lâm Giai đang đứng ở bệ để dù quan sát gì đó.
“Sao cái dù này lại giống y đúc dù của Chu Nhượng Trần thế?”
“Vậy hả? Hình như dù này là của Diệp Thanh.”
Lâm Giai bỗng nhiên nói: “Vừa nãy mình nghe một bạn trong lớp nói tối qua Chu Nhượng Trần bung dù cho một bạn nữ váy trắng, hình như hôm qua Diệp Thanh cũng mặc váy trắng nhỉ?”
“Cậu nói bậy bạ cái gì vậy!”
Hứa Tư Du chợt đen mặt, lạnh lùng nói: “Chỉ bằng cậu ta? Cậu thấy có thể sao?”
Cô ấy lại nhìn về phía cây dù, cắn răng nói: “Chu Nhượng Trần nghe thôi cũng thấy xúi quẩy, cậu ấy sao có thể chơi với loại người như Diệp Thanh. Chớ có để ý, chắc là cùng kiểu thôi.”
Tôi trốn bên cạnh cây cột, lúng túng khó xử, đợi bọn họ đi vào lớp tôi mới chậm rãi trở về.
Chu Nhượng Trần không muốn công khai, cũng bởi vì cảm thấy ở bên cạnh tôi thì sẽ rất bẽ mặt sao?
Tôi ngồi vào chỗ, không biết có phải ảo giác của tôi không nhưng dường như Hứa Tư Du đã lén lút quan sát tôi mấy lần.
Vào tiết học.
Chủ nhiệm lớp đi vào, uống một ngụm trà, sau đó thổi phù một cái, nhổ một ngụm bã trà ra.
Xong việc ông ta mới ung dung cầm lấy phiếu điểm của đợt thi hôm khai giảng, chuẩn bị đọc lên.
Mấy người đứng trong top đều thi rất tốt, Hứa Tư Du còn đột phá bản thân từ top 5 nhảy vọt lên top 3, được khen ngợi rất nhiều.
Cô ấy đứng thẳng lưng, nhìn hai người bị mình đẩy xuống, nở mày nở mặt hớn hở cười tươi.
Tôi cũng tăng lên một bậc, từ thứ hai đếm ngược lên thứ ba đếm ngược.
Đếm ngược thứ hai kêu rên lên: “Sao Diệp Thanh đã chạy lên trước mình rồi, nhất định là cậu ấy đã lén lút học tập!”
….Cái này có gì cần buồn bã à?
“Diệp Thanh, 208 điểm.”
Tôi đang ngẩn người suy tư, lại chợt nghe thấy chủ nhiệm lớp cười lạnh lùng: “Các em, chúng ta cùng chúc mừng bạn Diệp Thanh có được thành tích đếm ngược thứ ba nào! Một thành tích rất tốt! Hai năm rồi bạn Diệp Thanh luôn ổn định ở vị trí thứ hai đếm ngược, lần này cuối cùng bạn ấy cũng có một bước tiến dài! Mọi người vỗ tay chúc mừng đi!”
Nháy mắt đó tiếng vỗ tay trong lớp nổ ra như sấm động, bầu không khí bỗng vô cùng náo nhiệt.
Còn tôi, dường như đã bị ném vào hầm băng lạnh lẽo.