4
Chu Nhượng Trần tìm thấy tôi trong quán net. Lúc này là mười một giờ, tôi đã chơi game tận bốn tiếng đồng hồ.
Cậu ấy thoáng cái đã tháo tai nghe của tôi xuống, đôi mày nhíu chặt: “Diệp Thanh, cậu xin nghỉ bệnh về nhà là vì muốn chơi game à?”
Tôi không biết sao cậu ấy có thể tìm được mình, nhưng tôi cũng chẳng muốn để ý đến cậu ấy chút nào, chỉ im lặng lấy lại tai nghe định bụng đeo lại.
Nhưng lại bị cậu ấy đoạt lấy lần nữa.
“Mình biết chuyện hôm nay đã xảy ra, mình đều biết.”
“Thi bị điểm kém cũng chẳng sao, mình có thể học bù với cậu, thành tích sẽ khá hơn, cậu trốn tránh như thế này thì có ích gì?”
“Diệp Thanh, bọn họ gọi cậu là em gái Thanh Hoa vậy thì cậu thi đậu Thanh Hoa cho bọn họ xem, cậu cứ sa đọa thế này thì chính bản thân cậu sẽ cam tâm sao?”
Tôi thản nhiên nói: “Mình không sa đọa.”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, vừa chơi game vừa nói: “Thành phố tổ chức giải đấu cho các nữ triệu hoán sư, chỉ cần đạt được thứ hạng thì sẽ nhận được tiền thưởng là ba ngàn tệ. Nếu có thể lấy quán quân thì sẽ có ba mươi ngàn, ba mươi ngàn đó Chu Nhượng Trần, đó là số tiền bằng hơn nửa năm mẹ mình đi rửa chén đấy.”
Cậu ấy im lặng.
Hồi lâu sau mới chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi tôi: “Vậy cậu có biết nếu thi đậu Thanh Hoa sẽ có một trăm ngàn tệ tiền thưởng không?”
Vãi cả lúa, một trăm ngàn!
Tay tôi run một cái, may chưa lộ tẩy, giả bộ trấn định tiếp tục chơi game.
“Một trăm ngàn mình nói chỉ là trường học cho thôi, nếu cậu thật sự thi đậu thì xã khu của nhà cậu cũng sẽ cho thêm tiền thưởng. Nếu mình nhớ không lầm thì năm ngoái ở cửa Nam có một bạn nữ thi đậu Thanh Hoa, tổng tiền thưởng được bốn trăm ngàn tệ.”
Vãi, bốn trăm ngàn!
Giải đấu này đột nhiên chả thấy thơm tí nào nữa.
“Thật sao?” Trong mắt tôi tràn ngập mấy chữ tiền tiền tiền, nhiều đến nỗi chẳng còn nhìn rõ màn hình.
“Chị làm cái gì vậy?”
Người anh em ngồi bên cạnh tháo tai nghe xuống, vỗ bàn của tôi: “Chị gái, sao chị lại đẩy tháp thế?”
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong bốn trăm ngàn tệ chưa lấy lại tinh thần, không hề để ý tới cậu ta.
Chu Nhượng Trần kéo chiếc ghế ở bàn trống bên cạnh sang rồi ngồi xuống, cậu ấy nói: “Bài thi của cậu đâu? Cầm ra cho mình xem một chút.”
Tôi hơi do dự: “Không có, không mang.”
“Nhất định là cậu có mang.”
Cậu ấy đoạt lấy cặp của tôi, kéo ra rồi nhanh chóng tìm được bài thi hôm nay mới phát.
“Để mình xem cậu trả lời thế nào.”
Cậu ấy mở bài thi chuẩn bị xem xét, người anh em bên cạnh vội la lên: “Cậu này làm cái gì thế! Cậu đừng có quấy rầy chị này nữa, chị ấy còn phải dẫn tôi lấy điểm nữa mà!”
“Biến đi.”
“Ôi, đi ngay.”
…
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Nhượng Trần nhìn chăm chú vào bài thi của tôi, lật xem trong chốc lát lại dần chuyển thành vẻ mặt nghi ngờ.
“Hóa học 20 điểm, sinh học 40 điểm, vật lý 35 điểm, tất cả đều chỉ làm trắc nghiệm và điền vào chỗ trống. Diệp Thanh, mấy câu tự luận bên dưới sao cậu lại không đụng vào chút nào vậy?”
“Bởi vì mình không biết làm chứ sao.”
Cậu ấy nghi ngờ nhìn tôi một cái, không hỏi thêm gì nữa, cầm một tờ đề thi đại học vật lý tổng hợp trong cặp ra.
“Cậu mang cái này về nhà làm đi, tối mai đưa lại cho mình.”
Tôi ngây người: “Chu Nhượng Trần, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu vòng ôn tập thứ nhất thôi mà, giờ cậu đã để mình làm đề thi thật của kỳ thi đại học?”
“Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi.”
Cậu ấy nói xong liền đứng dậy, còn nhân tiện quay ra tắt máy tính của tôi luôn.
“Mình còn chưa đánh xong đâu!”
“Về nhà, nếu không mình tố cáo cậu đấy.”
Ác độc!
5
Sáng hôm sau tôi cầm bài thi Chu Nhượng Trần đưa cho mình, tay cứ xoay bút không biết có nên làm hay không.
Cậu ấy bảo tôi làm thì thì tôi phải làm? Vậy thì mất mặt chết đi được.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn không cất nó đi.
Tôi nhìn tờ đề thi này, sâu trong nội tâm dường như có chút xúc động, muốn thử trình độ của mình xem đến đâu.
Không bao lâu đã tới giờ vào học, là tiết của chủ nhiệm lớp.
“Yên lặng! Quậy cái gì mà quậy!”
Ông ta nghiêm mặt, nhìn tôi một cái rồi nói: “Lên mười hai rồi, ngay cả Diệp Thanh đều biết mở sách ra đọc, thế mà các em còn ở đó mà cười toe toét!”
Bút trong tay tôi chợt ngừng lại.
Cảm giác xấu hổ tủi nhục chằng chịt trong lòng, như ổ kiến cắn vào trong xương.
Tôi nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở. Sau đó cắn răng cúi đầu xuống bàn nghiêm túc làm bài thi.
Sau tiết tự học buổi tối, tôi và Chu Nhượng Trần gặp nhau ở một quán nước cách trường học rất xa.
Cậu ấy mở bài thi của tôi ra, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.
“Diệp Thanh, cậu vẫn không làm một đề tự luận nào cả.”
“Mình đã nói là mình không biết làm mà.”
“Rốt cuộc là cậu không biết làm hay là đang giấu dốt?”
“Cái gì gọi là giấu dốt? Từ lớp mười đến giờ mình chưa từng làm đề tự luận, câu trắc nghiệm và điền vào chỗ trống cũng đều chọn câu dễ nhất, không cần phải tính toán, không cần phí công suy nghĩ.”