Tiểu Tâm Can Của Bùi Thiếu Gia

Chương 6



10,

“Mẹ nghe nói chỉ có người nghèo mới vào giới giải trí, sau này con kiếm bạn trai, thì kiếm người nào nhiều tiền một chút. Nếu không, ba mẹ sẽ không đồng ý, chứ đừng nói đến tổ chức đám cưới cho con.”

May mà tôi đã sớm thoát khỏi căn nhà ngột ngạt đó.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Khương Hề, tôi không thể nhịn cười được.

“Cho dù là cậu Bùi hay Cố Thiếu, kể cả là Ngọc Hoàng Đại Đế tôi cũng sẽ không đố kị với cô, bởi vì, cô trong mắt tôi chẳng là cái gì cả.

Khương Hề khó chịu, trong mắt dần hiện lên tia thù hận.

“Cùng là phụ nữ với nhau, tôi biết chị đang dối lòng mà thôi. Khương Nhược, tôi sẽ đi siêu âm, nếu trong bụng tôi là con trai, chị biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Đương nhiên là tôi biết.

Điều kiện tiên quyết đứa bé đó phải là của Bùi Nam Sâm cơ.

Nhưng nghe cô ta nói vậy, tôi rất khó chịu.

“Cô đã làm mẹ rồi, tại sao còn nói ra những lời như vậy? Cô quên xuất thân của mình rồi sao?”

Khương Hề bị ba mẹ ruột vứt bỏ chỉ vì cô ta là con gái.

Vậy mà bây giờ cô ta lại phân biệt giới tính chính đứa con của mình.

Bị tôi nói trúng tim đen, Khương Hề muốn động tay động chân với tôi, tôi bình tĩnh nói tiếp, “Tôi gọi phóng viên đến, mở họp báo nhé?”

Khương Hề lập tức ngừng lại, trong mắt hiện lên mấy phần sợ hãi.

Cô ta từng bị ch ửi tơi bời trên hotsearch.

# Khương Hề mau c ú t khỏi giới giải trí #

Cô ta vừa không có diễn xuất, lại còn đi khắp nơi gây chuyện.

Lúc đó, công ty đóng băng hoạt động của cô ta nửa năm.

Sau này cô ta khóc nháo nhào, muốn hủy hợp đồng, đòi ba mẹ tôi mở công ty giải trí cho cô ta.

Ba mẹ tôi cũng mở.

Chỉ là, chẳng có nghệ sĩ nào tới đầu quân cả.

Khương Hề chỉ là minh tinh tuyến mười tám nhưng lại là người nổi tiếng nhất trong công ty.

Công ty giải trí này gần như bòn rút hết tiền của ba mẹ tôi, nên họ mới muốn tôi bỏ tiền tiết kiệm ra cho họ, lấy danh nghĩa làm của hồi môn cho Khương Hề.

Buồn cười, tôi cũng đâu phải nhà từ thiện.

Tôi có bị ngu đâu mà ném tiền vào một cái hố không đáy?

Khương Hề đuối lý, lập tức mang ba mẹ tôi ra u y h i ếp, “Tóm lại, tôi nói cho chị biết, ba mẹ nói rồi, nếu chị không bỏ tiền ra, chúng tôi sẽ nói với phóng viên chị bất hiếu, không phụng dưỡng ba mẹ.”

“Tôi lại sợ quá cơ!”

Tôi nhìn cô ta, cười khẽ.

“Đúng lúc tôi có vài bộ phim cần tuyên truyền, cảm ơn các người đã mất công suy nghĩ cho tôi. Muốn mở họp báo chứ gì? Cần tôi phối hợp không?”

Thật ra, đến phóng viên cũng phải đau đầu mỗi khi tôi mở miệng ra nói chuyện.

Khương Hề bị tôi làm cho á khẩu, không trả lời được, tức gần chớt, lại lôi người khác ra dọa tôi, “Chị không sợ đắc tội cậu Bùi sao?”

Tôi hỏi lại cô ta, “Khương Hề, có phải đêm đó, cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ấy không?”

Cô ta im lặng không nói gì.

Tôi biết, tôi đoán đúng rồi.

Nếu Khương Hề thật sự mang th ai từ tháng trước, chắc chắn không phải của Bùi Nam Sâm, vì lúc đó, tôi và Nam Sâm ngày nào cũng quấn lấy nhau.

Kể cả đi công tác, anh ấy cũng gọi điện cho tôi cả đêm.

Còn nữa, tôi tin tưởng nhân phẩm của Nam Sâm.

Về đến nhà, tôi kể lại cho anh nghe.

Anh tức giận muốn kiện Khương Hề tội phỉ báng, nhưng tôi cản lại.

“Không phải anh muốn em đoạn tuyệt quan hệ với người nhà sao? Đây chính là lý do thích đáng!”

Sau khi biết chuyện nhà chúng tôi, Bùi Nam Sâm nói anh muốn thay tôi giải quyết mọi chuyện, nhưng tôi không đồng ý.

Tôi nghĩ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà mình, kéo anh ấy vào cũng không hay.

11,

Nhưng bây giờ không giống vậy nữa.

Khương Hề làm như vậy chẳng khác nào t át vào mặt tôi, nếu không cho cô ta một bài học, tôi không thể nuốt trôi cục tức này.

Anh ôm tôi vào lòng, nhíu mày hỏi, “Vậy, em định khi nào mới cho anh một danh phận?”

Sao nghe cứ như kiểu tôi kim ốc tàng kiều vậy nhỉ?

Nhưng tôi hiểu nỗi ấm ức của anh.

Trong lòng chợt mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, tôi nói, “Đợi em giải quyết xong chuyện trong nhà, chúng ta công khai.”

“Nhưng mà, đến lúc đó cần anh phối hợp với em một chút.”

Bùi Nam Sâm gật đầu không chút do dự, “Nghe em hết.”

Ngày hôm sau, ba mẹ thay nhau gọi điện cho tôi, thậm chí còn đổi số để gọi.

Nếu tôi không nghe, chắc chắn họ sẽ không bỏ cuộc.

Đây là số di động để nhận công việc của tôi, bị bọn họ qu ấ y r ố i như vậy, khiến tôi lỡ mất mấy cuộc điện thoại quan trọng.

Tôi tức giận nhận điện thoại, “Có chuyện gì?”

“Nhược Nhược, cô có cần cái nhà này nữa hay không?” Ba tôi nghiêm túc hỏi.

Lời này rất mới mẻ.

Rõ ràng bọn họ không cho tôi dung nhập vào cái nhà này.

“Có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng, mặc dù tôi sẽ không đáp ứng đâu…”

Ba tôi nghẹn họng, lúc sau mới nói, “Về nhà một chuyến nhanh đi, trước khi ba tức giận…”

Giọng điệu này khiến tôi rất khó chịu.

Cuối cùng tôi cũng biết sự tự tin của Khương Hề từ đâu ra.

“Xong việc sẽ về.”

Bên kia chưa kịp nói gì, tôi đã cúp máy.

Thật ra không cần về cũng đoán được có chuyện gì.

Đúng như tôi dự đoán, đứa bé trong bụng Khương Hề là bé trai.

Ba mẹ tôi cung phụng cô ta như bà tổ mẫu, gọt táo cũng phải cắt thành miếng nhỏ cho cô ta.

Cô ta uống ngụm nước cũng chỉ hận không thể mua th u ốc tiên rót vào.

Mẹ tôi thấy tôi tới, quỳ như người hầu thời nhà Thanh.

“Nhược Nhược à, trong bụng em gái con là một bé trai. Con là bác của thằng bé, đáng ra phải tặng nó một món quà chứ?”

Tôi cười hỏi, “Mười vạn đủ không?”

Khương Hề, “Chị xem thường tôi à?”

Mẹ tôi, “Chỉ mười vạn thôi sao?”

Ba tôi, “Cô đuổi ăn mày à?”

Khi bọn họ nói những lời này, đáng ra tôi nên cầm một chiếc gương chiếu vào, để bọn họ nhìn sắc mặt của mình bây giờ có khác gì bọn ăn c ư ớ p không?

Tôi nhìn qua từng người một.

“Đúng vậy, tôi coi thường cô, có tay có chân còn dám vác mặt đi xin tiền tôi.”

“Mẹ, mười vạn là nhiều rồi, cùng lắm thì sau này thằng bé đẻ ra lại tặng thêm vài món quà nữa.”

“Ba, đòi tiền, xin tiền không phải là ăn mày à?”

Sắc mặt ba người tối đen.

Khương Hề lập tức khóc nấc lên.

Nếu khả năng diễn xuất này mà có thể dùng lúc quay phim, có lẽ cô ta đã không bị ném đá nhiều đến thế.

“Ba mẹ, hai người xem, chị gái không xem con là người nhà.”

Muốn tôi tôn trọng cô ta, vậy phải xem cô ta có tôn trọng tôi không đã chứ?

Ba mẹ tôi không nỡ nhìn cô ta khóc, vội vàng ôm cô ta vào lòng, quay đầu mắng tôi.

“Nhược Nhược, em gái cô còn đang mang th ai, sao cô lại trêu tức con bé như thế?”

Tôi lạnh lùng cười, “Chẳng phải là cô ta gây sự trước sao?”

“Đủ rồi!”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner