Trọng Sinh Trở Lại Để Yêu Anh

Chương 3



6.

Tần Ngự thích tôi, cũng không dám để tôi biết.

Anh còn nhát hơn cả tôi nữa.

Anh nhìn tất cả mọi người nhưng lại không dám nhìn tôi, lúc nào vô tình đụng phải tôi thì đều sẽ hoảng sợ xin lỗi tôi.

Tôi không nghĩ là Tần Ngự sẽ đối xử với tôi cẩn thận như thế, làm tôi cảm thấy tội lỗi đầy mình.

Vô số lần bị cảm xúc chi phối, muốn chạm vào lông mày anh, nhưng lúc đôi mắt đen láy của anh chạm phải tôi, anh lại đỏ bừng mặt né tránh, lẩm bẩm nói mình muốn đi vệ sinh.

Tôi càng ngày càng thích ở bên Tần Ngự, cho dù người ta có nói Tần Ngự hung dữ như thế nào đi nữa.

Bút hết mực, Tần Ngự vẩy mực cho tôi, lúc mở mắt ra lại bị dính đầy cả tay.

Tôi nằm trên bàn cười, nước mắt trào ra, Tần Ngự vừa giúp tôi thay mực, vừa bất đắc dĩ nhìn tôi.

Tôi muốn uống nước, nhưng tôi đang sắp giải ra bài toán này rồi, lúc đó Tần Ngự sẽ chủ động cầm cốc đi lấy nước cho tôi, lúc quay lại vui mừng đến nỗi nửa cốc nước đổ ra làm ướt cả giấy nháp của tôi.

Tôi tức giận nhìn anh, Tần Ngự xấu hổ sờ sờ mũi.

“Anh… anh không cố ý. Tại mặt đất trơn quá.”

Tôi nhìn vết mực trên mũi anh, bọn họ đều nói anh lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng tôi lại cảm thấy anh còn ngốc hơn con Samoyed nhà tôi nữa.

Lúc tôi cố ý giả vờ giận, Tần Ngự cũng không dám hỏi tại sao tôi giận, anh chỉ biết đi theo xin lỗi tôi.

Lại rất trẻ con mua đồ ăn vặt để dỗ tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn anh đang ôm túi đồ ăn vặt, cái túi to tới nỗi che khuất đôi lông mày tuấn tú của anh, Tần Ngự nhìn tôi, cười một cái.

Vào lúc ấy, tôi không hề muốn ăn đồ ăn vặt chút nào.

Tôi muốn ăn anh.

7.

Tôi dường như đã quên mất chuyện mình trọng sinh.

Có Tần Ngự ở bên, những đau đớn của kiếp trước giống như đã hóa thành cơn ác mộng.

Dần dần mờ đi.

Cho tới ngày hôm đó, tôi gặp được Thẩm Lệ.

Chàng trai mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng, khí chất hiền lành, đứng trên bục giảng đang giới thiệu về bản thân.

Nhưng tôi lại nhớ tới những ký ức kiếp trước, tôi từng bị giam cầm, bị bạo lực gia đình, tất cả đều là do hắn ban cho.

Nếu không phải đã trải qua, ai có thể biết rằng người đàn ông khiêm tốn lịch sự kia thực chất lại là một tên điên đạo đức giả.

Kiếp trước, Thẩm Lệ phải nửa năm nữa mới xuất hiện, chẳng lẽ là bởi vì tôi trọng sinh nên hắn cũng xuất hiện sớm hơn sao?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Thẩm Lệ, tôi nghiến răng nghiến lợi, kìm nén ý muốn bước về phía trước, thậm chí còn không cảm nhận được da thịt mềm mại trong lòng bàn tay đang bị móng tay đâm xuyên qua.

Đương nhiên, tôi cũng không nhìn thấy cảm xúc phức tạp trong mắt Tần Ngự bên cạnh.

Tôi lơ đãng cả ngày hôm nay.

Tần Ngự muốn nói chuyện với tôi mấy lần, nhưng sau khi thấy tôi cố gượng cười, anh lại yên lặng nằm ra bàn, không làm phiền tôi nữa. Chỉ là thỉnh thoảng trong mắt anh nhìn qua đây lại tràn đầy oán giận.

Trông y như cô vợ nhỏ bị chồng bỏ rơi ấy.

Tôi thấy khá thú vị, vừa định xoa đầu anh thì một bóng người đột nhiên đi tới trước mặt tôi, làm gián đoạn động tác của tôi.

Là Thẩm Lệ.

Tôi chợt nhớ tới mình đã bị dày vò bởi nỗi thù hận tột độ thế nào khi nhìn thấy hắn, tôi đã quên mất rằng còn điều gì đó đang chờ tôi.

Sự việc này chính là bước ngoặt cho sự lạnh nhạt giữa tôi và Tần Ngự ở kiếp trước.

Như để giải thích cho sự nghi ngờ của tôi, Thẩm Lệ nhìn chằm chằm tôi, nhẹ giọng nói: “Chào Ôn Ninh, giáo viên chủ nhiệm nói từ hôm nay tôi sẽ là bạn cùng bàn của cậu, có được không?”

8.

Những lời này, giống hệt như kiếp trước, da đầu tôi tê ràn, sốc tới mức một lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Đúng thế, mối quan hệ ở kiếp trước của tôi với Thẩm Lệ đã bắt đầu bằng chuyện này.

Kiếp trước của tôi, Thẩm Lệ và Tần Ngự trái ngược hoàn toàn nhau.

Tính tình Tần Ngự rất phóng túng, cảm xúc thất thường, thường xuyên trốn học, đánh nhau, cũng ngỗ ngược tới nỗi ngay cả giáo viên cũng không dám quản.

Thẩm Lệ thì ngược lại, hắn đẹp trai, tính tình lại ôn hòa, lúc nói chuyện với người khác, trên mặt luôn nở nụ cười, ngày đầu tiên tới lớp, trong lớp không ai không thích hắn.

Vì thế, khi Thẩm Lệ nói ra những lời này, tôi chỉ ngạc nhiên một giây rồi gật đầu.

Tôi thậm chí còn không hỏi ý kiến của Tần Ngự, cứ thế mà đẩy anh ra.

Kiếp này, đối mặt với cùng một cảnh tượng, tôi vô thức nhìn về phía Tần Ngự.

Thiếu niên vẫn như kiếp trước, anh không nói gì, cũng không lên tiếng biện minh cho mình, thế nhưng đôi tay ở dưới gầm bàn đã siết chặt cứng đến trắng bệch đã nói cho tôi biết, lúc này tần Ngự đang hoảng hốt tới nhường nào.

Tần Ngự hoảng hốt cái gì?

Sợ tôi không cần anh nữa?

Tim tôi đau nhói, hóa ra Tần Ngự không sợ trời không sợ đất lại có lúc sợ hãi như vậy.

Tôi đè nén sự căm ghét tột độ trong lòng, giả vờ tò mò.

“Cậu làm bạn cùng bàn với tôi, vậy Tần Ngự thì sao?”

Một câu nói khiến hai người đều đồng thời ngạc nhiên.

Tần Ngự đột nhiên ngẩng đầu, lúc này trong mắt anh lộ ra vẻ kinh ngạc, tôi chưa từng thấy ánh mắt anh sáng lên như vậy bao giờ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner