Tôi quay lại cười với anh, như thể tôi vẫn luôn ở đây vậy.
Tần Ngự, em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh nữa đâu.
Giống như em, anh cũng không được phép rời xa em đó, không bao giờ.
Nhưng Thẩm Lệ không ngờ tôi sẽ hỏi câu này, ánh mắt hắn lướt qua giữa tôi và Tần Ngự.
“Tôi suy nghĩ không chu toàn rồi, tôi không có ý gì đâu. Cô chủ nhiệm nói gần đây Tần Ngự thường xuyên không đi học cho nên ở đó trống, muốn tôi tới ngồi mà thôi.”
Nội tâm tôi cười trào phúng.
Thẩm Lệ vẫn là Thẩm Lệ, nhưng tôi không còn là Ôn Ninh dễ dàng bị hắn lừa gạt nữa.
Đây hoàn toàn không phải ý của cô chủ nhiệm, mà là con dao găm Thẩm Lệ đưa cho tôi để tôi mạnh mẽ tiêu diệt Tần Ngự.
Một con ác quỷ, để diệt trừ đối thủ khiến mình khó chịu liền quay ra chơi đùa con thỏ trắng nhỏ của chàng trai đó.
Tôi thật ngu ngốc, cứ thể bước vào cái bẫy mà hắn giăng ra, cho tới tận lúc chết.
Tôi không thể trách ai cả, tôi chỉ cảm thấy có lỗi với Tần Ngự.
Kiêp trước Tần Ngự dời bàn tới góc cuối cùng, tôi nhịn không được muốn nói gì đó thì Thẩm Lệ lại nắm tay tôi.
“Đây là ý của chủ nhiệm.”
Lời này thành công khiến tôi ngoan ngoãn nghe theo.
Tần Ngự thấy cảnh này, ánh mắt hoàn toàn tối xuống.
9.
“Tôi không biết chủ nhiệm có ý gì, tôi chỉ muốn ngồi cùng bàn với Tần Ngự.”
Tôi mất kiên nhẫn, không muốn đối mặt với bộ mặt giả tạo của Thẩm Lệ nữa.
Bầu không khí lặng lại.
Nhóm anh em tốt của Tần Ngự muốn tới bảo vệ đại ca, nhưng lúc nghe được lời độc miệng này của tôi, họ lại quay qua đá mắt với Tần Ngự.
Tần Ngự hoàn toàn không để ý, anh chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng giống như muốn đốt cháy da thịt tôi vậy, làm tôi có hơi xấu hổ.
Câu nói ban nãy của tôi cũng khá mập mờ.
Tôi lặng lẽ liếc anh, lúc này mới nhận ra khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng như quả táo chín.
Trong lúc nhất thời, tôi không thể biết được má tôi hay má anh đỏ hơn nữa.
Lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lệ cau mày, có lẽ những gì hắn nghĩ và những gì hắn thấy hoàn toàn khác nhau, hoặc có lẽ hắn luôn tự tin vào bản thân, không tin sẽ có người từ chối mình hai lần liên tiếp.
Tôi mặc kệ hắn nghĩ gì, lúc này trong mắt và trái tim tôi đều chỉ có Tần Ngự.
Đây là lần đầu tôi giơ móng vuốt sắc nhọn của mình ra trước mặt anh.
Một giây trước, Tần Ngự còn ngẩn cả ra, giây tiếp theo anh đã nhịn không được nhếch môi cười sung sướng.
Lúc bắt gặp ánh mắt của tôi, anh hoảng sợ ngậm miệng, giả vờ không hề quan tâm nhìn chằm chằm quyển sách tiếng Anh trong tay.
Tôi nhịn không được bật cười.
Tên Tần Ngự ngốc nghếch này, sách còn cầm ngược kia kìa.
10.
Tôi biết mình không có năng lực đi báo thù Thẩm Lệ, chỉ hy vọng kiếp này có thể tránh xa hắn, bảo vệ gia đình, thậm chí là bảo vệ được Tần Ngự.
Tôi cứ nghĩ như vậy thì Thẩm Lệ sẽ không dây dưa nữa.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp con ác quỷ này, một khi hắn chưa đạt được mục tiêu, chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.
Lúc đầu, tôi vẫn lý trí tìm cớ từ chối, nhưng thời gian dần trôi, tôi thậm chí còn không buồn kiếm cớ nữa.
Mọi người xung quanh tôi đều rất tò mò, không hiểu sao tôi lại từ chối người như Thẩm Lệ.
Tần Ngự cũng không hiểu.
Đúng thế, Tần Ngự có thể nhìn ra được tôi hận Thẩm Lệ, thậm chí còn có thể nói là bài xích.
“Em không thích cậu ta à? Sao thế?”
“Anh tưởng em sẽ thích người như vậy chứ?”
“Em thực sự không thích sao? Em đừng thích nhé.”
…
Trong thư viện, Tần Ngự ngồi bên cạnh tôi, nhiều lần muốn tôi xác nhận.
Tôi nhịn không được ngẩng đầu trừng anh.
Tần Ngự im lặng, bắt đầu học thuộc từ mới.
Một phút sau, anh lại nhịn không được bắt đầu lẩm bẩm.
Tôi không muốn nghe thấy cái tên đó nữa, đặc biệt là phát ra từ miệng Tần Ngự.
“Tần Ngự, nếu hôm nay anh không nhớ được 10 từ này thì tý nữa em sẽ không tới xem anh chơi bóng nữa.”
Lúc này Tần Ngự mới cảm thấy lo lắng, anh gãi đầu nói.
“Không được, anh không nói nữa là được mà. Em chỉ biết uy hiếp anh, anh đã thuộc được hai từ rồi…”
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, mãi tới cuối còn nghe như tiếng muỗi vo ve, Tần Ngự cảm thấy có chút xấu hổ.
Tần Ngự vốn không sợ trời không sợ đất cũng chẳng ngại đi đấm nhau với người ta, nay lại cảm thấy chùn bước với mấy từ tiếng Anh cơ bản này.
Tôi nhịn không được bật cười, lúc này Tần Ngự trông giống như con chó lớn đang làm nũng cầu người vuốt ve vậy.
Tôi nhịn không được xem anh như con Samoyed nhà tôi.
“Tần Ngự, anh phải ngoan, lát nữa em sẽ cổ vũ cho anh.”
Lúc lòng bàn tay tôi chạm vào mái tóc mềm mại của Tần Ngự, tôi mới hoàn hồn lại.
Tần Ngự thì ngược lại, anh trợn mắt nhìn tôi, tai nháy mắt đỏ ửng lên, đôi mắt ươn ướt trông càng giống Đại Bạch nhà tôi hơn.
Nhìn đi, ai nói Tần Ngự không tốt chứ, anh rõ ràng là tốt hơn bất cứ ai mà.
Tính tình anh ôn hòa, thậm chí còn không dám chửi bậy, chỉ dám lén lút hút thuốc khi tôi không để ý mà thôi.
Cảm ơn anh, cả kiếp trước, lẫn hiện tại …