Mấy ngày sau, Chu Vãn đều không đến trường, Lục Tây Kiêu ngày ngày đều ở cùng cô, anh tắt tiếng điện thoại, cắt đứt thế giới ngoài kia với Chu Vãn.
Bọn họ cùng ngủ tới khi tỉnh, có lúc gọi đồ ăn ngoài, có lúc lại ra ngoài ăn.
Lục Tây Kiêu nghịch chiếc băng cát-xét Thẩm Lam thường dùng, ra cửa hàng thuê mấy đĩa phim CD cũ, chiều xuống, hai người ngồi xem phim.
Đến tối, có hôm đi dạo siêu thị, có hôm ngồi nhà chơi game.
Mỗi ngày của Chu Vãn đều được sắp xếp, cũng không đến mức tồi tệ.
Chủ nhật, Chu Vãn ra khỏi phòng, lần đầu tiên Lục Tây Kiêu không có ở nhà.
Trên bàn ăn, bữa sáng vẫn còn nóng, còn có một dòng chữ viết tay của Lục Tây Kiêu.
Anh ra ngoài có chút việc, một lát rồi về, có chuyện gì thì gọi anh.
Chu Vãn cất tờ giấy, ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.
———
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.
Thậm chí Chu Vãn còn không nhớ hôm nay là ngày 25 tháng 3, ngày sinh nhật cô.
Lục Tây Kiêu đã gọi điện thoại đặt bánh kem từ tối qua, anh vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để đưa hai vạn tệ giành được từ việc đua moto cho Chu Vãn.
Vốn dĩ không muốn cô quá vất vả, số tiền ấy có thể giúp bà khám bệnh.
Lục Tây Kiêu sợ cô tức cảnh sinh tình nên tới giờ vẫn chưa dám đưa, vừa hay nhân dịp này mua tặng cô quà sinh nhật.
Lục Tây Kiêu đã từng nhận qua vô số món quà nhưng lại chưa từng tặng ai quà bao giờ.
Anh đã đi quanh trung tâm thương mại nhưng vẫn không tìm được món quà thích hợp cho Chu Vãn, món quà sinh nhật 17 tuổi.
Nhớ đến lần trước khi xếp vali cho Chu Vãn, quần áo mùa đông của cô không nhiều, vì vậy Lục Tây Kiêu mua cho cô vài bộ quần áo.
Dưới sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng, anh lại mua thêm chiếc áo khoác đôi, của anh màu đen, còn của Chu Vãn là màu trắng.
Ra khỏi trung tâm thương mại với vài túi xách trên tay, nhưng Lục Tây Kiêu vẫn cảm thấy tặng vài bộ quần áo như thế này là không đủ, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đang đi dạo không mục đích, anh chợt dừng bước, trước mắt anh là tấm biển hiệu mang dòng chữ tiếng anh – TATTOO.
Nhìn lên trên, tên cửa hàng: “Nam Nam”
Cái tên nghe rất nhẹ nhàng quyến luyến, nhưng phong cách xoay quanh ba màu đen trắng xám, cùng những đường nét mạnh mẽ khiến cho cửa hàng càng thêm đặc biệt.
Lục Tây Kiêu chần chừ vài giây rồi bước vào.
“Hoan nghênh quý khách.” Một nhân viên đứng lên: “Anh muốn xăm hình gì ạ?”
Lục Tây Kiêu không trả lời mà nhìn lên bức tường bên cạnh, đủ mọi loại hình xăm được trưng bày.
Cửa hàng đã gặp nhiều khách hàng như này, không hẳn là người đam mê xăm mình, họ chỉ ngẫu hứng muốn xăm hoặc xăm để kỷ niệm điều gì đó.
Lý Diễm lấy tập mẫu từ trên giá xuống: “Anh xem thử những mẫu này xem.”
Lục Tây Kiêu nhận lấy, nói cảm ơn.
Lúc này,một người phụ nữ tóc xanh, gầy và già dặn, nhưng lại đậm chất con gái vùng Giang Nam, mâu thuẫn giống như tên cửa hàng vậy.
Cô ấy vừa nói vừa cởi găng tay vứt vào thùng rác: “Lý Diễm, cô đi làm việc đi, việc ngoài này để tôi.”
“Vâng.”
Hứa Tri Nam bước đến trước bàn, nhìn vào mắt Lục Tây Kiêu, hỏi: “Chắc chắn chưa, muốn xăm hình gì?”
“Tôi muốn xăm chữ.”
“Được, chữ gì?”
“Chu Vãn.”
Hứa Tri Nam lẩm nhẩm, như nghĩ tới điều gì đó, qua một lúc mới hồi thần, cười nói: “Là tên bạn gái cậu sao?”
“Ừm.”
Thật ra các cặp đôi đến tiệm xăm tên không ít, hầu hết bọn họ đi với nhau đến để ghi lại tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Nhưng cũng thấy qua rất nhiều cặp đôi chia tay xong, hối hận vì đã xăm tên đối phương rồi muốn xóa sạch chúng đi.
Với ý tốt, Hứa Tri Nam đều nhắc nhở trước khi xăm, vì nếu sau này hối hận thì xóa đi sẽ rất đau, hơn nữa có khả năng không xóa sạch, từ đó biến thành một bộ phận như máu thịt của bạn bây giờ.
Lục Tây Kiêu đến một mình, Hứa Tri Nam không suy xét lời nói, lại thấy anh còn trẻ như vậy, thẳng thắn nhắc nhở anh, hỏi anh có chắc chắn không, hoặc có suy nghĩ xăm một hình ảnh ẩn dụ khác không.
Lục Tây Kiêu cười ra tiếng, vừa bất cần vừa thờ ơ: “Chắc chắn.”
“Được thôi.” Hứa Tri Nam hỏi: “Xăm ở đâu?”
Lục Tây Kiêu ngẫm nghĩ: “Xương quai xanh đi.”
“Chỗ đó thịt ít da mỏng, xăm lên sẽ đau hơn bình thường một chút.”
“Ừm.”
Hứa Tri Nam lấy bản vẽ ra, dưới góc là hai chữ “Chu Vãn”, đang phân vân xem thiết kế phông chữ nào thì đẹp, Lục Tây Kiêu hỏi: “Có thể để tôi viết được không?”
Hứa Tri Nam ngẩn ra, đưa bản vẽ cho anh: “Được.”
Lục Tây Kiêu viết chữ lên: Chu Vãn.
Không cố ý nắn nót.
mà như chữ anh viết lúc bình thường, chữ “Chu” được viết liền nét, còn nét cuối cùng của chữ “Vãn” được kéo dài ra.
Không hẳn có tính nghệ thuật, nhưng đẹp ở chỗ chân thực.
Giống như những thiếu niên 17, 18 tuổi, sạch sẽ như gió như núi, vô tư phóng khoáng như tuyết.
Không giả tạo, dành trọn trái tim chân thành cho đối phương, ngay cả chút đường hoàng và phóng túng đó cũng là sự lãng mạn của tình yêu tuổi trẻ.
Lục Tây Kiêu muốn tự tay viết chữ “Chu Vãn” khắc sâu trên người mình
Anh chưa bao giờ tin vào tình yêu vĩnh hằng.
Anh không tin mọi chuyện đều mãi mãi không thay đổi, cũng khó để có thể tưởng tượng ra cảnh hai người mãi mãi ở bên nhau.
Nhưng nếu đó là Chu Vãn, anh nguyện ý dùng cách ngu xuẩn nhất để mình và Chu Vãn mãi mãi bên nhau, máu liền xương, không thể tách rời.
Đây không tính là món quà tặng Chu Vãn sinh nhật 17 tuổi.
Mà là lời hứa anh âm thầm đặt ra vào ngày sinh nhật cô.
Cho dù anh không tin, nhưng anh nguyện dùng hết sức mình thử một lần.
———
Hứa Tri Nam bôi thuốc gây tê cho Lục Tây Kiêu, in hai chữ “Chu Vãn” anh viết ra, xăm lên xương quai xanh của anh, chăm chú khắc từng nét một.
Kim đâm vào da anh từng nét từng nét một, cảm giác râm ran theo từng đường kim lan khắp toàn thân.
Lục Tây Kiêu không mở miệng kêu đau trong suốt quá trình.
Lý Diễm giải quyết xong khách hàng đến xóa xăm, bước vào phòng bên này, đột nhiên cười thành tiếng: “Bên này xăm tên người yêu, bên kia chia tay xong thì đi xóa xăm.”
Hứa Tri Nam liếc cô ấy, nhẹ giọng: “Lý Diễm.”
Lý Diễm lập tức làm động tác kéo khóa môi, ngồi xuống cạnh Hứa Tri Nam, nhàn rỗi hỏi: “Anh đẹp trai, anh với bạn gái yêu nhau bao lâu rồi?”
Lục Tây Kiêu từ trước tới nay không quan tâm mấy thứ ngày tháng kỷ niệm này, ngẫm nghĩ rồi nói: “Bốn, năm tháng rồi.”
Lý Diễm nhướng mày: “Nhìn không ra đấy, anh đẹp trai lại là người si tình như vậy.”
Yêu đương mới 4, 5 tháng mà đã đi xăm tên bạn gái.
Lục Tây Kiêu liếc cô ấy, biết rõ ý cô ấy là gì, nhếch môi cười: “Không nói thì không ai bảo cô câm đâu.”
“…”
Kiểu xăm chữ xong rất nhanh, Hứa Tri Nam kiểm tra lại một lượt, xác định hình xăm giống hệt chữ viết của anh, dặn dò Lục Tây Kiêu những điều cần lưu ý.
Cuối cùng, Hứa Tri Nam nói: “Chúc cậu và bạn gái đi đến cuối cùng.”
“Cảm ơn” Lục Tây Kiêu trả tiền xong thì quay người rời đi.
———
Trên đường về nhà, Lục Tây Kiêu qua cửa hàng lấy bánh kem, tiện đường mua thêm chút điểm tâm.