Trụy Lạc

Chương 46



Anh cúi người, đặt tay lên lan can, không thèm để ý ánh nhìn xung quanh, hỏi: “Sao lại tới đây?”

“Đi chung với bạn tới.

” Chu Vãn nhẹ giọng nói.

Anh đưa áo khoác qua, chẳng nói lời nào, động tác cực kỳ tự nhiên.

Chu Vãn vội vàng nhận lấy, gấp gọn lại rồi ôm vào trong ngực.

Anh là tiêu điểm của tất cả mọi người, mà giờ phút này, Chu Vãn cũng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, phía sau lại có âm thanh bàn tán.

“Lục Tây Kiêu sẽ không thật sự qua lại với Chu Vãn chứ, lần trước không phải trên diễn đàn còn nói Lục Tây Kiêu đón cậu ấy tan học sao?”

“Bà mẹ nó, sao tao lại không biết, sao hai người bọn họ lại quen nhau được?!”

“Đm, đm, đm, Lục Tây Kiêu thật sự rất đẹp trai, vừa đẹp trai vừa biết thả thính, có thể yêu đương với cậu ta, ngay cả bị lừa tôi cũng cam lòng.”

“Mày nói xem, đúng thật là Chu Vãn rất xinh đẹp, càng nhìn càng đẹp, hơn nữa cũng rất ngoan, đứng bên cạnh với Lục Tây Kiêu cũng rất xứng.”

“Tao cảm thấy Lục Tây Kiêu vẫn xứng với loại ngự tỷ[1] hơn.”

[1] Ngự tỷ: được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực

“Dù sao cũng mặc kệ là loại nào, Lục Tây Kiêu cũng sẽ không quen quá một tháng đâu.”

———

Chu Vãn ôm áo khoác của anh, mắt nhìn về phía trước, chỉ làm như không nghe thấy.

Tiếng huýt sáo vang lên, trận đấu bắt đầu.

Ném bóng, Lục Tây Kiêu khống chế bóng,nhanh chóng rê bóng về phía rổ.Mấy người của trường số 18 nhìn chằm chằm anh, không cho anh có một khe hở, Lạc Hà dang hai tay ra, chắn ở trước người Lục Tây Kiêu.

Lục Tây Kiêu lạnh mắt nhìn hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy dưới tình huống này chỉ có thể chuyền bóng cho đồng đội, nhưng đồng đội cũng đều bị kèm chặt, gần như chỉ còn đường chết.

Chẳng ai nhìn rõ được, Lục Tây Kiêu làm một động tác giả, làm cho Lạc Hà bị ngã.

Anh nhảy lấy đà tại chỗ, ép xuống dưới cổ tay.

Bịch.

Vào rổ!

Cả trường sôi trào.

Không khí bắt đầu nóng lên.

Lục Tây Kiêu vững vàng nhảy xuống đất, rũ mắt nhìn về phía Lạc Hà đang ngã trên mặt đất, nhẹ khịt mũi.

Mặt Lạc Hà biến sắc, gân xanh nổi lên, đứng dậy rống lên với đồng đội: “Quay về phòng ngự!”

Hiệp đầu kết thúc, 18:24, Dương Minh dẫn đầu.

Một hiệp lập tức có rất nhiều nữ sinh lên đưa nước, có Dương Minh, cũng có trường số 18.

Lục Tây Kiêu không nhận, xuyên qua đám người, cầm khăn lông ở chỗ ngồi lên lau mồ hôi.

Anh ngồi dậy, nhìn Chu Vãn: “Nước.”

Bên cạnh đã chuẩn bị một thùng nước khoáng, Chu Vãn vội vàng chạy tới lấy, đưa cho anh.

Lục Tây Kiêu nhướng mày.

Cô lại giúp anh vặn nắp chai.

Lục Tây Kiêu nhận lấy, ngửa đầu uống nước.

Mực nước trong bình nhanh chóng giảm xuống, yết hầu của anh chuyển động, uống xong một chai, lập tức vứt trên mặt đất.

“Cậu hết bị cảm chưa?” Chu Vãn kề sát vào nhỏ giọng hỏi.

Hình như Lục Tây Kiêu không nghe rõ, cúi thấp người xuống, đưa lỗ tai đến miệng cô: “Hả?”

Cả người anh nóng hừng hực, tràn đầy hơi thở hormone đang sôi sục, Chu Vãn cắn môi dưới, lặp lại lần nữa.

Anh cười khẽ, đứng thẳng lên: “Hết lâu rồi.”

Ngay khi hiệp 2 vừa mới bắt đầu, đã có rất nhiều người phát hiện ra lối chơi của trường cấp 3 số 18 khác đi, hoàn toàn không cho Lục Tây Kiêu có cơ hội nhận bóng, đồng đội khác mới khống chế bóng nhảy lấy đà đã bị bọn họ mượn thế hất ngã.

Phía sau lưng cọ sát với sân nhựa màu xanh lục, phát ra âm thanh chói tai.

“Mẹ nó! Mẹ nó ngay cả cái này cũng không thèm thổi! Phạm quy đó!” Phía sau có nam sinh mắng.

“Mẹ nó, đám người Lạc Hà kia chắc chắn đã mua chuộc trọng tài rồi, mẹ nó loại chơi bóng này cũng không thèm thổi, trọng tài bị mù sao!?”

Lục Tây Kiêu mặt không đổi sắc, ánh mắt bình tĩnh, lạnh giọng: “Tất cả chơi tập trung đi”

Nhưng nhóm người trường số 18 này đã quen chơi bóng, càng chơi càng bẩn.

Lúc Lục Tây Kiêu ném rổ cũng bị đẩy ngã.

Nhưng trọng tài chỉ thổi mấy tấm thẻ vàng râu ria, âm thanh bất mãn phía dưới càng ngày càng lớn.

Chờ đến khi kết thúc nửa hiệp đã là 48:32, trường cấp 3 số 18 một trận ghi được hơn 30 điểm.

“Trận này đúng là mở mang tầm mắt, chơi xấu như vậy mà còn thắng được sao?”

“Nghe nói Lạc Hà và Lục Tây Kiêu đã không đối đầu nhau nhiều năm, chắc là cố ý chọc giận cậu ấy, trận bán kết trước cũng không thấy chơi ác như vậy.

Chu Vãn rất ít xem khi xem trận đấu nào như vậy, suốt trận đấu, tay cô đều nắm chặt lại, móng tay găm vào lòng bàn tay tạo thành những vệt đỏ.

Bọn Lục Tây Kiêu đứng chung một chỗ, đang thảo luận chiến thuật của hiệp sau.

Vừa rồi có hai người bị thương nghiêm trọng hơn, một người bị trật chân, một người thì cánh tay bị bầm tím.

Chu Vãn xem đến mức trái tim treo lên, không quá thoải mái.

“Mộng Mộng, mình đến nhà vệ sinh.

” Chu Vãn nói.

Cố Mộng: “Được, cậu biết ở đâu không, muốn mình đi với cậu không?”

Chu Vãn cười cười: “Không sao, mình biết.”

Chu Vãn rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.

Trong đầu là dáng vẻ Lục Tây Kiêu bị đánh ngã vừa rồi, còn nửa hiệp nữa.

Chu Vãn nhẹ thở dài, chỉ hy vọng anh đừng bị thương.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh lại đụng phải Lạc Hà đang đi tới, trong miệng ngậm điếu thuốc.

Chu Vãn tránh hắn, không ngờ hắn lại bước sang một bên, chặn đường đi của cô.

Chu Vãn ngẩng đầu.

“Em chính là bạn gái mới của Lục Tây Kiêu sao?”

Hắn nhìn thấy vừa rồi Lục Tây Kiêu để cô cầm áo, Lạc Hà thở ra một làn khói, phả vào mặt Chu Vãn, cô nhíu mày nghiêng đầu.

Lạc Hà dùng ánh mắt ngả ngớn đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Thằng nhóc này thay đổi khẩu vị, bây giờ thích loại em gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh này.”

Lại có mấy người từ WC nam bên cạnh đi ra, nghe vậy lập tức cười rộ lên.

“Anh Lạc, loại ngây thơ này “chơi” mới sướng.”

“Ai biết được ngây thơ như vậy, ở trên giường lại là bộ dáng gì.”

Những lời nhục nhã trêu đùa phun ra từ miệng của bọn họ, xen lẫn với tiếng cười suồng sã.

Chu Vãn cắn chặt răng, không lên tiếng.

Thấy cô là một người dễ bị bắt nạt, những lời thô tục đó càng ngày càng trở nên quá đáng hơn, từng câu từng chữ giống như một cây kim đâm vào Chu Vãn.

Dù cho Chu Vãn là một người không muốn tìm phiền phức, nhưng cũng không muốn khom lưng chịu nhục, cô im lặng rất lâu, cuối cùng lẳng lặng mở miệng: “Mấy người có dám nói tôi như vậy ở trước mặt Lục Tây Kiêu không?”

Thiếu nữ bị nhục nhã, nhưng trên mặt lại là sự thuần khiết, mà ánh mắt cũng bình tĩnh tự nhiên.

Lạc Hà không khỏi nhíu mày, như là bị ánh sáng dưới đáy mắt cô đâm vào.

Không biết do đâu, ánh mắt của cô bây làm cho hắn nghĩ đến Lục Tây Kiêu.

Một khuôn mặt thuần khiết dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng mềm mại, lại kiêu ngạo bình tĩnh, thản nhiên đối diện với hắn, mà thứ sắc bén nào đó từ đôi mắt đã phá vỡ sự dịu dàng bên ngoài của cô.

Thật sự là giống y như một khuôn đúc ra với Lục Tây Kiêu.

Lạc Hà cũng đã hiểu ra tại sao họ Lục cao ngạo máu lạnh kia, một cái liếc mắt không xem trọng ai, lại nguyện ý thân cận với thiếu nữ trước mắt hơn một chút.

Vốn dĩ bọn họ chính người chung đường.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner