Trụy Lạc

Chương 47



Lạc Hà nhướng mày: “Sao tôi lại không dám, em không biết tôi đã đánh Lục Tây Kiêu bao nhiêu lần đúng không, a, đúng rồi, em không biết, nói cho cùng thì bạn gái lúc đó của nó cũng chưa phải là em.”

“Vậy hà tất gì mấy người phải ra chiêu hiểm chỉ vì cậu ấy, cho dù thắng cũng không có gì đáng tự hào.”

Chu Vãn nhìn thẳng vào Lạc Hà: “Nghe qua câu này chưa, người thật sự mạnh mới không tranh thắng thua với kẻ yếu kém.”

Ai xem thắng thua quan trọng, thì người đó chính là kẻ yếu kém.

Trong mắt kẻ mạnh căn bản không có kẻ yếu, trong mắt anh chỉ có núi cao và trời xanh.

Cho nên từ lâu, sự thắng thua giữa Lục Tây Kiêu và Lạc Hà đã quá rõ ràng.

Lạc Hà bị chọc giận, đột nhiên bước tới, túm chặt cổ áo của Chu Vãn.

“Có phải mày cho rằng tao không đánh con gái không?”

Cô nhỏ con, lại gầy yếu như vậy, Lạc Hà hơi dùng một chút là có thể trực tiếp bẻ gãy cô, nhưng cô lại không sợ hãi chút nào, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn hắn, nói ra một câu từ trong cổ họng.

“Tôi không cho là như vậy, cậu đánh con gái rất bình thường.”

Lạc Hà bị mấy câu nói của cô chọc tức đến mức nổi điên.

Những người khác giữ chặt hắn lại, khuyên nhủ: “Bỏ đi bỏ đi anh Lạc, dù sao đây cũng là bạn gái của Lục Tây Kiêu, anh muốn đánh cô ta, Lục Tây Kiêu chắc chắn! ”

Gân xanh của Lạc Hà nổi lên, quay đầu lại quát: “Mẹ nó, tao sợ nó à?”

“Nhưng nó là một kẻ không muốn sống, chân trần không sợ mang giày, hơn nữa lát nữa còn phải chơi một hiệp, sắp bắt đầu thi đấu rồi, đừng tốn sức ở đây.”

Lạc Hà nhìn chằm chằm Chu Vãn vài giây, giơ tay lên rồi buông xuống.

Nhưng hắn đang nghẹn cục tức muốn phát tiết, nên nắm cổ tay Chu Vãn rồi dùng sức đẩy.

Chu Vãn trực tiếp ngã từ ngoài nhà vệ sinh xuống bậc thang, thái dương đâm thật mạnh vào góc.

“Bịch” một tiếng.

Đau đớn bò lên trên theo xương cột sống, cô đau đến mức không thể nói thành tiếng, chỉ có thể kêu rên, người cuộn tròn lại phát run, có chất lỏng chảy từ trên trán xuống, thấm vào mắt.

——

Bên tai lại vang lên tiếng còi và tiếng thét chói tai.

Nửa hiệp sau bắt đầu rồi.

Qua rất lâu sau, Chu Vãn mới tỉnh táo lại, chậm rãi bò dậy.

Mắt cá chân bị trật, dưới da xuất huyết, bầm tím một vùng, đoán chừng tới tối sẽ sưng lên.

Trán và lòng bàn tay đều bị trầy, trán thì lại càng nghiêm trọng hơn, trầy da đổ máu, cũng may nó đã ngừng chảy rồi.

Cô lấy khăn giấy lau chung quanh vết máu, gỡ tóc đuôi ngựa ra, làm rối tóc, che đi cái trán bị thương.

Vốn dĩ cô cũng không phải người lỗ mãng như vậy, giống như thứ cô am hiểu nhất chính là giả ngoan ngoãn, đổi lại là trước kia, nếu gặp phải tình huống vừa rồi, cô nhất định sẽ không rên một tiếng, cũng sẽ không chọc giận đối phương.

Nhưng nhìn thấy lúc nãy trên sân bóng, bọn họ bắt nạt người ta như vậy thì ngay cả việc giả ngoan giả yếu Chu Vãn cũng không thèm làm nữa.

Chẳng qua bây giờ bị thương, sợ Lục Tây Kiêu nhìn ra được, nên Chu Vãn không dám vào nữa.

Nếu như để anh biết, lúc chơi bóng có lẽ cũng sẽ mang theo cảm xúc, trọng tài kia nói thẳng ra là người của trường cấp 3 số 18, nếu anh ra tay tàn nhẫn, chắc chắn sẽ bị xử phạm quy.

Nếu ngay cả Lục Tây Kiêu cũng bị phạt, vậy thì thật sự chẳng còn hy vọng thắng.

Chu Vãn không muốn anh thua.

Cô ngồi một mình ở bên ngoài, đặt hết sức lực lên phần chân phải không bị thương, còn chân trái chỉ nhẹ nhích đi.

Âm thanh hoan hô la hét trong nhà thi đấu vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Xem ra Lục Tây Kiêu ném vào không ít trái.

Lại kết thúc một hiệp, điện thoại trong tay Chu Vãn bỗng nhiên vang lên.

Cô ấn mở.

6: [Ở đâu?]

Chu Vãn: [Bên ngoài.

Sợ anh sẽ đi ra, Chu Vãn nhanh chóng trả lời.

Chu Vãn: [Ở trong chán quá nên tôi đi dạo gần đây.

Quần áo ở trên chỗ ngồi của tôi, lát nữa cậu nhớ lấy.

Lục Tây Kiêu không trả lời nữa.

Chốc lát sau, hiệp cuối cùng bắt đầu.

Chu Vãn nghe âm thanh bên trong, cũng đi theo cảm xúc mênh mông, đến cuối cùng, một tiếng còi dài vang dội cắt qua hoàng hôn, cả sân vận động đều bị tiếng thét chói tai phá vỡ, có thể nghe được rất nhiều nữ sinh gọi tên Lục Tây Kiêu.

Năm phút sau, có người lục tục đi ra.

Mỗi người bước ra không một ai không cảm khái trận đấu xuất sắc vừa rồi.

Chu Vãn đợi một lúc lâu mới chờ được Cố Mộng.

“Vãn Vãn? Sao hiệp sau cậu không quay lại, mình còn tưởng cậu về phòng học trước rồi chứ?” Cố Mộng chạy tới nắm lấy cánh tay vô: “Bụng cậu rất khó chịu hả?”

Chu Vãn khảy khảy tóc, hàm hồ “Ừ” một tiếng.

“Muốn đến bệnh viện không?”

“Không cần, bây giờ đã khoẻ rồi.”

Cố Mộng muốn sờ sờ trán của cô, lại nhìn thấy vết thương ở thái dương dưới mái tóc, cô ấy hoảng hốt, vén tóc lên: “Cậu bị sao vậy!?”

“Vừa rồi ngã một cái, không sao đâu, không đau.”

“Miệng vết thương lớn như vậy mà còn nói không đau hả?”

Chu Vãn mím môi cười: “Lúc ngã có hơi đau một chút.”

“Cậu cẩn thận một chút có được không, mấy chỗ khác có sao không đó?”

“Không sao.”

Chu Vãn cố gắng làm như không bị trẹo chân, không muốn để Cố Mộng phát hiện ra.

Cố Mộng kéo cánh tay cô: “Vừa rồi cậu không tới xem thật là quá đáng tiếc! Cậu cũng không biết vừa rồi Lục Tây Kiêu đẹp trai biết bao nhiêu đâu!”

“Thắng không?”

“Thắng rồi! Còn dẫn đầu tám điểm nữa, sau khi nghỉ giải lao, mấy thằng súc sinh của trường cấp 3 số 18 chơi rất nhanh, rất lỗ mãng, không kèm Lục Tây Kiêu, cậu ấy liền nhân cơ hội ghi bàn rất nhiều.”

Khó trách vừa rồi nhiệt liệt như vậy.

Chu Vãn cúi đầu cười khẽ.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên một giọng nói trầm trầm.

“Chu Vãn.

” Lục Tây Kiêu gọi cô.

Cô quay đầu lại.

Thiếu niên trực tiếp khoác áo khoác lên áo đồng phục màu đỏ, bộ dáng hết sức lông bông, khóa kéo mở, trên người còn có mồ hôi chưa lau, đón lấy ánh hoàng hôn dưới mái hiên, bước đi về phía cô.

Cố Mộng lập tức chọt chọt Chu Vãn, liều mạng chớp mắt với cô, vứt lại một câu “Mình đi trước” rồi lập tức chạy đi.

Lục Tây Kiêu đi đến bên cạnh cô: “Bạn của cậu rất thức thời đấy.”

“! ”

Chu Vãn vuốt mấy sợi tóc rối ở thái dương.

“Tôi thắng rồi.

” Anh nói.

Chu Vãn nhịn không được cười rộ lên: “Tôi biết.”

“Lát nữa bọn họ đi ăn gì đó.

” Anh lấy hộp thuốc ra, rút một điếu ra kẹp vào hai ngón tay: “Đi không?”

Chu Vãn dừng lại một chút: “Tôi còn phải đến quán game, không đi đâu.”

Gió luôn luôn không nghe lời.

Gió lùa xuyên qua toàn bộ hành lang dài, tóc Chu Vãn bị thổi rối.

Tầm mắt của Lục Tây Kiêu chuyển từ mắt lên trán của cô, thấy anh nhíu mày, Chu Vãn thầm nghĩ, xong rồi.

“Sao lại bị như vậy?” Giọng anh trầm xuống.

“Ngã.”

Lời này lừa được Cố Mộng, nhưng lại không lừa được Lục Tây Kiêu.

“Ngã mà thành ra như vậy à?” Anh cười lạnh một tiếng: “Nói thật.”

Chu Vãn mím môi, không nói lời nào.

Lục Tây Kiêu đột nhiên tức giận, lúc anh thật sự tức giận, ngay cả mặt mũi cũng không cho: “Mẹ nó, cái này ai làm?”

Chu Vãn yên lặng hai giây, nói thật: “Lạc Hà.”

Anh cong khóe miệng, cười lạnh một tiếng, gật đầu: “Được đấy.”

Điếu thuốc chưa châm kia bị vứt trên mặt đất, lại bị dẫm một cách vô tình, Lục Tây Kiêu xoay người bước đi vù vù sinh ra gió.

Đúng lúc đám người Lạc Hà kia vừa mới thay xong quần áo bước ra, bước tới gần.

Lục Tây Kiêu không dừng bước, trầm mặt, không hề báo trước mà đấm một quyền vào mặt Lạc Hà.

Anh dùng hết lực, Lạc Hà loạng choạng đến mức suýt ngã, lập tức nếm được mùi rỉ sắt trong miệng, nửa bên mặt trở nên tê dại, mất cảm giác.

Lại giây tiếp theo, mọi người xung quanh còn chưa ý thức được, Lục Tây Kiêu đã bóp chặt cổ của Lạc Hà, ấn hắn lên trên tường, gân xanh trên cánh tay nổi lên gần như vỡ ra, gót chân của Lạc Hà cũng đã xa rời mặt đất.

Anh mắt lạnh đến mức không giống nh đang nhìn vật gì đó còn sống.

“Lạc Hà, mày là cái thá gì?”

Lòng bàn tay anh không ngừng dùng sức,

Lạc Hà ngay cả thở cũng không thở nổi, lần đầu tiên chật vật như vậy.

Hai mắt Lục Tây Kiêu đỏ như máu, gằn từng chữ một nói: “Mà cũng dám chạm vào người của ông đây.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner