Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ta đã tròn hai mươi, cũng đã bốn năm kể từ ngày Cảnh Trì xuất chinh, cây đào trong sân đã qua bốn mùa, hoa nở rồi tàn, hoa tàn lại nở.
Tin thắng trận từ biên cương liên tục báo về, những câu chuyện về sự anh dũng thiện chiến của Cảnh Trì truyền khắp phố lớn, ngõ nhỏ ở kinh thành.
Cuối cùng, chiến sự nơi biên cương đã kết thúc, Cảnh Trì sắp hồi kinh.
Đầu tháng tư, Cảnh Trì về tới kinh thành, ta mặc một bộ váy đỏ, đứng trên trà lâu ngóng trông, Cảnh Trì cưỡi ngựa từ ngoài thành đi vào, chàng ngẩng đầu, nhìn vào mắt ta. Khoảnh khắc ấy tựa như đã kéo dài cả thế kỷ. Một lúc sau, Cảnh Trì mới dời mắt đi chỗ khác.
Nữ tử trên phố nhìn thấy Cảnh Trì đều hết sức kích động, nhiều người ném túi thơm về phía chàng, nhưng chàng không mảy may động lòng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, tiếp tục cưỡi ngựa vào cung bẩm báo với Hoàng thượng.
Cảnh Trì khải hoàn trở về, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, hỏi chàng muốn được ban thưởng gì.
Cảnh Trì quỳ trên đại điện, hi vọng Hoàng thượng ban hôn, giọng chàng rất thành khẩn.
Hoàng thượng hứng thú, hỏi chàng muốn cưới thiên kim nhà ai.
Cảnh Trì đáp, là Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang, Lâm Vãn.
Nghe cái tên mà Cảnh Trì thốt ra, mọi người trong đại điện đều kinh ngạc, ngay cả phụ thân ta cũng giật mình.
Cảnh Trì bồi thêm rằng chàng ngưỡng mộ Tứ tiểu thư nhà Lễ bộ Thị lang đã lâu, cầu Hoàng thượng tác thành.
Hoàng thượng đồng ý.
Tin tức Cảnh Trì muốn cưới ta lập tức được truyền khắp kinh thành. Ai ai cũng biết Cảnh Trì muốn cưới “cô tinh” của phủ Thị lang.
Ngày hôm sau, thánh chỉ của Hoàng thượng được đưa đến Lâm phủ.
Mẫu thân dẫn ta ra tiền viện tiếp chỉ.
Trên thánh chỉ viết, tứ hôn cho ta và Cảnh Trì, ngày thành thân là mười sáu tháng tư.
Hôm nay đã là mùng ba, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến ngày thành thân.
Mẫu thân lo lắng: “Sao hôn sự lại gấp gáp thế này, trong nhà còn chưa chuẩn bị gì cả!”
Thái giám tuyên chỉ cười nói: “Khâm Thiên Giám chọn được mấy ngày, nhưng Tĩnh Vương lại nói càng sớm càng tốt, muốn chọn ngày tốt nhất gần nhất, cuối cùng định ra ngày này.”
Mẫu thân không khỏi lẩm bẩm: “Sao Tĩnh Vương nóng vội thế!”
Nghe lời mẫu thân, ta chỉ cười thầm trong lòng.
Thái giám rời đi, mẫu thân lại thở dài, nói chỉ còn hơn mười ngày, thật sự không kịp chuẩn bị.
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có rất nhiều người mang những chiếc rương lớn vào, chất đầy cả sân.
Một người tự xưng là quản gia của Tĩnh Vương phủ nói đây là sính lễ mà Cảnh Trì chuẩn bị, ngoài ra, những thứ cần dùng cho hôn lễ cũng được đưa tới.
Mẫu thân nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững sờ, không biết phải làm sao, ta liền bảo mẫu thân nhận lấy và thưởng tiền cho người mang đồ đến.
Sau đó cả phủ bận rộn chuẩn bị hôn sự của ta.
Giá y đã được Tĩnh Vương chuẩn bị xong xuôi, ta chỉ cần ngồi yên chờ ngày xuất giá.
Đêm đó, ta đứng trước cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm, đêm nay cũng nóng bức như ngày Cảnh Trì xuất chinh năm xưa, nhưng trăng đêm nay cong cong, tựa như đôi mắt cười, nhìn rất đáng yêu.
Ba ngày sau, Cảnh Trì đến Lâm phủ, phụ thân gọi ta ra tiền sảnh gặp mặt.
Mấy năm không gặp, Cảnh Trì gầy đi, da sạm hơn, nhưng trưởng thành hơn. Đôi mắt đen sâu thẳm của chàng vẫn hút hồn như trước, khiến tim ta bất giác đập loạn nhịp.
Ta cứ nhìn chàng mãi, cho đến khi phụ thân khẽ ho một tiếng mới bừng tỉnh.
Phụ thân giữ Cảnh Trì lại dùng bữa, ta đưa chàng đến viện của mình, Tiểu Điệp đi lấy điểm tâm, lúc ra ngoài còn biết ý khép cửa lại.
Trong viện chỉ còn ta và Cảnh Trì, chúng ta đứng dưới gốc cây, gió thổi lá cây kêu xào xạc.
“Cảnh Trì…” Ta vừa cất lời.
Cảnh Trì đã bất ngờ ôm chầm lấy ta, ghé sát tai ta, thì thầm: “Đừng nói gì, để ta ôm nàng một lát.”
Hơi thở nóng hổi của chàng phả vào tai khiến ta tê dại cả người, bất giác ôm chặt lấy chàng, chúng ta tựa sát vào nhau, dường như có thể nghe được tiếng tim đập của người kia.
Sau một lúc, Cảnh Trì nói: “Vãn Vãn, ta nhớ nàng rất nhiều.”
“Ta cũng vậy.”
Cảnh Trì buông ta ra, ép ta dựa vào thân cây, cúi đầu hôn ta. Ta nhắm mắt lại, mặc chàng chiếm đoạt đôi môi mình, nụ hôn của chàng mãnh liệt, mang theo đầy mong nhớ.
Dần dần, ta bắt đầu thở gấp, hai chân mềm nhũn. Ta vòng tay ôm cổ Cảnh Trì để mình không bị trượt xuống, chàng bế bổng ta lên, ngồi xuống ghế đá cạnh đó, đặt ta ngồi trên người chàng.
Cảnh Trì tiếp tục nụ hôn, khiến đầu óc ta mụ mị.
Đột nhiên, cửa viện bật mở, Tiểu Điệp nhìn thấy ta ngồi trong lòng Cảnh Trì, vội vàng đặt điểm tâm xuống rồi rời đi.
Cảnh Trì nghe tiếng mở cửa, chàng dừng nụ hôn, nhưng ta vẫn mềm người tựa vào chàng, hai mắt mờ mịt như phủ một màn sương, gò má đỏ ửng, bờ môi sưng đỏ, ngực phập phồng, hơi thở dồn dập.
Ngày xuất giá, từ sáng sớm ta đã bị Tiểu Điệp và Hổ Phách kéo khỏi ổ chăn. Còn chưa kịp rửa mặt, hỉ bà đã tới thông báo kiệu hoa đến rồi.
Tiểu Điệp không nhịn được mà phàn nàn: “Sao lại đến đón dâu sớm thế, cô gia này nóng vội quá rồi!”
Tĩnh Vương đích thân đến đón dâu, đội ngũ rước dâu hoành tráng vô cùng. Ta bái biệt phụ mẫu, bước lên kiệu hoa, mười dặm hồng trang, trong kinh không ai là không bàn tán say sưa: “Tứ tiểu thư nhà Lâm Thị lang cuối cùng cũng gả đi rồi.”
Ngày ta xuất giá, hoa đào nở rực rỡ.
Ta tên Vãn Vãn, nhưng ta không cảm thấy muộn, tất cả mọi thứ đều đến thực vừa vặn.
(Hết)