Mặt dây chuyền trên cổ ông Sơn đeo bỗng dưng bị nứt toác rồi vỡ vụn, nhanh chóng tan biến y như cách lão quỷ phải hứng chịu. Không còn ai giúp ông ta được nữa, càng không có người tiếp thêm sức mạnh, nên chất độc rắn trong người ông Sơn bây giờ mới bắt đầu phát huy tác dụng. Cơ thể bắt đầu nổi các cục u ngứa trên da, giống phát ban, mề đay. Đôi môi sưng tấy đỏ, lưỡi và nướu cũng vậy. Hơi thở khò khè yếu ớt, tương tự như bệnh hen suyễn.
“ Cứu…cứu…” khó khăn lắm ông Sơn mới thốt ra được một từ, ánh mắt nhìn thầy Chu như thể mong muốn được sư phụ cứu.
Thầy Chu thở dài, nói:” Con có biết vì sao ta sống sót đến tận bây giờ không?”
Lão Sơn lắc đầu, muốn nói ra câu gì đó trong lòng nhưng lưỡi ông ta đã bị tê liệt.
Thầy Chu nói tiếp:
“ Người đời có câu, sinh nghề tử nghiệp. Ta cả đời đi xem tướng số cho người khác, cuối cùng lại không thể đoán ra được vận mệnh của mình, may thay, ông trời có mắt. Hôm đó, Ý An lên cơn sốt, toàn thân co giật, bố mẹ con bé vì lo sợ con bé xảy ra chuyện, nên đã vượt đồi núi ngay trong đêm bồng con gái đến nhà nhờ tôi cứu con bé. Lúc họ đến, cũng là lúc A Ngưu vừa phóng hoả, để cứu tôi thoát ra khỏi đám cháy, bố của Ý An đã không màng nguy hiểm xông vào đám cháy đưa tôi ra khỏi nhà. Chỉ tiếc, cậu ấy không nghe lời tôi khuyên quay lại dập lửa, không may bị xà gỗ trên mái nhà rơi xuống đè lên người rồi bỏ mạng trong đám cháy. Chị vợ rất đau lòng trước cái chết của chồng, sau khi nghe tôi kể nguyên do mọi chuyện, chị ấy quyết định đưa tôi đến nơi an toàn và sẽ quay lại hốt tro cốt chồng chị ấy sau. Chúng tôi làm vậy vì khi đó Ý An đang bị sốt rất nặng, cần phải cứu chữa. Khi con bé khỏi, tôi và chị ấy quay lại bốc tro cốt cho anh ấy, thì nghe nói có người đến bốc cốt trước đấy rồi. Hừm! tôi đoán là A Ngưu làm chuyện đó, bởi vì hắn chính là người thân thứ hai của tôi, sau Kpang. Còn một điều mà chưa một ai biết, ngoại trừ ba người chúng tôi biết. Trong lúc chúng tôi bỏ chạy khỏi đám cháy vô tình gặp cô Nguyệt bồng con mình đang chạy trốn, lúc đấy trời quá nửa khuya. Vài năm sau mẹ của Ý An bị sốt rét mà chết, bỏ lại đứa con thơ cho tôi nuôi nấng. Cô Nguyệt, cô còn nhớ chứ?”
Bà Nguyệt rưng rưng nước mắt, nói:
“ Tôi nhớ chứ, nhớ như in nữa là đằng khác. Trong lúc tuyệt vọng nhất khi ôm đứa con đỏ hỏn trên tay trốn khỏi sự suy sát của đám hung thủ, tưởng đâu hai mẹ con tôi sẽ chết theo cả nhà, thì bất ngờ hai chúng tôi gặp thầy Chu và mẹ của Ý An. Sau khi được thầy Chu hoán đổi vận mệnh cho hai đứa trẻ, tôi ôm con sang Mỹ, cũng từ đó chúng tôi mất liên lạc. Mãi hơn mười bảy năm sau số mệnh một lần nữa giúp hai đứa trẻ gặp nhau, cũng không ngờ chúng là bạn thân học chung lớp. Sau khi điều tra thân thế của hai ông cháu tôi mới nhận ra ông Bân chính là thầy Chu.”
“ u cũng là số phận.”
Ông Phùng im lặng lắng nghe nãy giờ, không bỏ sót dù chỉ một câu. Nghe xong, ông Phùng ngẩng mặt cười phá lên, một lúc sau ông ấy thôi không cười nữa, nhìn thầy Chu nói:
“ Thì ra chính ông đã nhúng tay vào tất cả mọi chuyện, từ đêm hôm định cho đến những chuyện sau này. Khốn kiếp!”
Thầy Chu hừ lạnh, nói:
“ Loại người tàn ác bất hiếu như ông có ngày trời đất không dung. Ông lên kế hoạch xúi ông Hữu giết cả nhà ông bà chủ, cốt là để chiếm hữu tài sản công ty, sau là vì muốn tìm ra kho báu nhà họ Nguyễn trong hang động, lại còn sát hại luôn cả bố đẻ mình, vì sợ những việc làm dơ bẩn tàn ác của bản thân bị ông ấy phát hiện, ngăn cản. Suy cho cùng ông mới chính là kẻ chủ mưu, đứng sau giật dây tất cả mọi chuyện. Bề ngoài làm ra vẻ lo lắng cho người khác, song trong thâm tâm lại âm thầm hãm hại họ.”
Ông Phùng lừ mắt, gằn giọng hỏi:
“ Tại sao ông biết chính tôi là kẻ chủ mưu?”
Thầy Chu trả lời:” Nếu muốn người khác không biết thì năm xưa đừng có gây ra hoạ. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chứng kiến đại cục như bây giờ chả nhẽ lại không đoán ra được ai mới chính là kẻ chủ mưu?”
Ông Phùng mặt mày xám ngoét, đôi vai run rẩy, một lúc sau ông ta tự trấn an bản thân, hỏi:” Vậy xem ra cháu gái nhà họ Nguyễn không phải Ý An? Tại sao kết quả xét nghiệm ADN cho thấy cô ta có cùng huyết thống?”
Thầy Chu cười ha hả, mãi một lúc mới nói:” tôi biết trước kiểu gì Lâm Phong cũng làm chuyện này, nên sáng hôm đó trước khi Ý An đến trường, tôi đã ôm con bé một cái thật chặt, sau đó lấy nắm tóc rối của Châu Anh cài lên mái tóc của Ý An, còn vì sao tôi có tóc rối của Châu Anh, thì đấy do cô Nguyệt cung cấp. Mấy người chắc hẳn sẽ thắc mắc vì sao máu của Châu Anh và Ý An hoà hợp với nhau lại mở ra được cánh cửa mật thất?
Là bởi vì Châu Anh mang trong mình huyết thống nhà họ Nguyễn. Cũng đừng quên rằng, lúc A Ngưu lấy máu của Châu Anh, thì trước đó nó đã lấy máu của Ý An trước rồi. Chỉ cần hai dòng máu hoà hợp, cánh cửa sẽ tự động mở ra.”
“ Tôi vẫn không hiểu, nếu ông nói máu của rắn tinh hóa kiếp và máu người mang trong mình huyết thống nhà họ Nguyễn hoà hợp với nhau mới mở ra được cánh cửa này, vậy sao Ý An và Lâm Phong lại không thể mở? Chả nhẽ…?”
Ông Phùng đưa mắt nhìn Lâm Phong bị thương nằm dưới đất, rồi lại thầy Chu chờ đợi câu trả lời.
“ Là bởi vì cậu ta không phải Lâm Phong. Nên cho dù có lấy máu của rắn tinh đi chăng nữa thì vẫn không thể mở nó ra.”
Ông Phùng nghe xong ngớ người, ánh mắt hoang mang quét nhìn tất cả một lượt, cố tìm đoán xem trong số người có mặt ở đây, ai mới là cậu chủ Lâm Phong. Song ông ta không thể nhận ra, cũng không thể đoán, lần đầu tiên ông ta run lên vì sợ.
Ông Hữu lên tiếng xen ngang câu chuyện:” Có phải cô ra tay giết mấy người bạn của tôi, để trả thù chuyện ngày xưa chúng tôi gây ra cho cô hay không?”
Bà Nguyệt cười nhạt, nói với ông ấy:
“ Tôi chưa hề giết ai, chỉ trả thù bằng cách khiến kẻ thù của mình phải thân bại danh liệt, và tôi đã làm được điều đó. Không sai, vụ công ty nhà ông bị hacker ghé thăm cũng do một tay tôi lên kế hoạch thuê người làm. Chuyện cháu gái ông bị người ta hãm hại là do thầy Chu cứu đấy.”
Thầy Chu kể tiếp lời của bà Nguyệt: Hôm đó thấy Ý An vội vàng ra khỏi nhà, thầy đinh linh có chuyện chẳng lành nên âm thầm đi theo sau. Do tuổi cao sức yếu thầy không tự mình đến đó được đành thuê xe ôm đến. Lúc đến nơi, thầy Chu thấy công an vây kín, chỉ dám luồn vào hiện trường bằng lối mòn đi tắt, cũng nhờ có thầy dùng bùa chú kiềm hãm tính hung hăng của bầy chó điên, nên bọn chúng mới có biểu hiện chậm chạp nhấc chân lên Không nổi. Nếu không có thầy Chu ra tay thì công an hôm đó đã bị bệnh dại mà chết hết. Bất kể Ý An làm chuyện gì, thầy đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nên mỗi khi Ý An rơi vào tình cảnh nguy hiểm, thầy Chu âm thầm đứng sau giúp sức.
Nghe thầy Chu kể xong Ý An bật khóc, thương cho cha mình và cảm kích ông ngoại. Không ngờ đằng sau một thân hình còm cõi kia lại là cả một câu chuyện dài đau lòng. Ý An sà vào lòng ông ngoại, khóc nức nở. Một lúc sau cô lấy ra những bản vẽ của Châu Anh, đưa nó cho mọi người xem và bảo:
“ Tất cả mọi chuyện và quá trình ông ta gây án, đều được Châu Anh vẽ phác hoạ. Trước đây tụi con không hiểu cho lắm, nhưng bây giờ đã rõ tất cả. Bức tranh cuối cùng vẽ một cánh rừng rậm và hang động, chính là chỗ chúng ta đứng bây giờ. Duy nhất có một bức tranh chưa tìm ra nơi gây án.”
Lão Sơn trông thấy bức tranh đầu tiên mà Châu Anh vẽ thái độ lập tức thay đổi. Ông ta run cầm cập, miệng không thể nói nhưng ánh mắt chất chứa rất nhiều điều muốn nói, mọi người ở đây cũng một ai biết rằng, bức tranh đầu tiên chính phác hoạ lại căn mật thất mà lão Sơn dùng để thờ quỷ, và giết người. Trong số nạn nhân đó có cả Kim Huệ.
Ông Hữu giật phăng bức tranh, nhìn chăm chăm vào đó, tay chân run rẩy. Dường như ông ta nhận ra điều gì đó trong bức tranh này. Một lúc sau, ông ta phóng đôi mắt căm phẫn nhìn ông Sơn, tức giận nói:
“ Đây…là..chỗ cái Nga tự tử. Có phải chính mày đã giết Kim Huệ trong căn phòng đó đúng không? Khốn kiếp, chết tiệt thật.”
Thì ra lúc ông Hữu trên đường lên đây, ông ta nhận được điện thoại của người nhà báo bà Nga tự vẫn chết trong nhà, sau khi không liên lạc được với bà ấy. Những tấm hình chụp cảnh bà Nga chết, người nhà có thể dễ dàng đoán ra ngay đó là căn phòng đọc sách và làm việc của ông Sơn.
Ông Sơn ngã lăn dưới đất, không nói được câu gì. Có vẻ độc rắn đang phát huy tác dụng một cách kịch liệt nhất trong cơ thể ông ta. Nó giống như có trăm ngàn mũi kim đang đâm vào da thịt, song vẫn chưa sợ hãi bằng cảm giác như có ai đó cầm dao, cắt từng miếng, từng miếng thịt trên cơ thể săn chắc đưa vào miệng nhai ngấu nghiến, giống y như cách trước đây ông ta giết người.
Mọi người chỉ biết đứng im nhìn lão Sơn đau đớn không chớp mắt. Không ai nói câu ai, bởi trong mắt họ ông ta chẳng khác nào con ác thú.
“ Một địa đồ ẩn tàng, dẫn tới nơi giấu bảo. Giữ bảo đời đời truyền, không chịu về đất liền.”
Lời của anh què đột ngột vang lên, nó có phần hơi kín đáo vắn tắt, song cậu đã hiểu ra mọi chuyện.Trong ánh mắt anh ta ánh lên những tia sáng tinh nhanh, khuôn mặt cứng nhắc chợt hoạt bát hẳn lên bởi một vẻ, hưng phấn và xúc động lạ thường.Anh ta chăm chú nghe như nuốt từng câu câu, từng chữ của thầy Chu, bà Nguyệt và ông Phùng. Sau cùng, ánh sáng trong mắt chợt mờ đi, cần cổ căng thẳng cũng hơi chùng xuống.
Là anh ta đang cố giấu đi cảm xúc thật trong con người mình.
“ Hắn là ai? Đang lảm nhảm gì thế?” Tiếng ông Hữu vang lên hỏi:
Bà Nguyệt cười trừ, nói bâng quơ:” Đường đường làm đến chức giám đốc sở giáo dục mà có mỗi câu thơ ngắn gọn vậy cũng không hiểu, thật buồn cười.” Ha ha ha ha….
Ông ta nhìn bà Nguyệt lườm nguýt.
Một tiếng động lớn phát ra từ sau bức tường, khiến mọi người giật mình nhìn sang hướng đó. Còn chưa hiểu ở đây sắp xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, thì bụi đất từ trên đỉnh bắt đầu rụng xuống bay lã chã, thoáng chốc phủ kín mái tóc của mọi người, trông giống như những hạt sương đêm đọng lại.
Thầy Chu hét lên:” Ra khỏi đây, nơi này sắp sập rồi.” Thế nhưng, sau lời cảnh báo của thầy Chu, mọi chuyện lại bình thường, lớp bụi đất cũng ngừng không rơi xuống nữa.