“ Ông già, ông hù ai chứ? Tôi không phải con nít lên ba!” Ông Phùng thấy vậy làu bàu chửi, quay sang hối thúc đám người của mình:” Nhanh tay lên, thòng dây vào cả chưa? Thòng cả vào rồi mau khiêng ra ngoài cho tôi.”
Thầy Chu cản:
“ Khoan! Ông tưởng lấy số vàng bạc này ra ngoài đơn giản vậy sao? Hừ! Còn lâu nhé. Theo ghi chép trong quyển sách, chỉ có ai mang trong mình huyết thống nhà họ Nguyễn và sở hữu miếng ngọc bội gia truyền, người đó mới có thể mang số vàng bạc này đi. Miếng ngọc bội đó cháu gái tôi đang giữ, ông có giỏi qua chỗ nó mà lấy. Nhưng tôi nói trước, thân thủ con bé khá nhanh, mà võ công cũng không tệ. Một ông già sống hơn nửa đời người như ông liệu có thắng nổi cô gái tuổi mười bảy?”
Ông Phùng trừng mắt nhìn chăm chăm vào Ý An, hỏi:” Sao nó có được miếng ngọc? Chẳng nhẽ do Lâm Phong đeo cho nó vào đêm chạy trốn?”
Thầy Chu mỉm cười, chậm rãi nói:” Thì đúng vậy đấy, có điều người cậu ấy đeo miếng ngọc không phải là Ý An, mà chính là Châu Anh. Hôm hoán đổi số mệnh cho hai đứa trẻ, tôi đã cởi nó ra đeo lên cổ cho Ý An, chuyện đó xem như con bé phải gánh nghiệp từ kiếp trước của mình, vì trốn thoát khỏi hang động đi đầu thai. Ý An, con không giận ngoại, khi ngoại làm vậy chứ?”
Ý An mỉm cười, khẽ lắc đầu:” Không, con chưa bao giờ giận ngoại, ngoại làm vậy cũng vì muốn tốt cho con và Châu Anh. Vậy tại sao con giận ngoại được?”
Thầy Chu thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng xuống khỏi đôi vai. Thầy nói:” Ngoại vẫn nợ con một lời xin lỗi, vì đã giấu tất cả mọi chuyện về con cho đến ngày hôm nay. Ngoại không muốn con bận tâm hay suy nghĩ buồn bã về quá khứ. Trước khi mẹ con mất, cô ấy có dặn ngoại chăm sóc nuôi dạy con thay cho vợ chồng cô ấy. Điều ngoại đáng tiếc nhất chính là cái chết của bố con.”
Ý An ôm ngoại chặt hơn, chưa lúc nào cô cảm thấy tình cảm gia đình lại ấm áp thiêng liêng như lúc này.
Ông Phùng quắc mắt nhìn thầy Chu, gằn giọng hỏi:” Ông, mau nói ra cách mang được số vàng này ra khỏi hang, nếu không toàn bộ người trong đây sẽ phải chết.”
Thầy Chu cười ha hả, đột ngột dừng lại. Mắt đối mắt nhìn ông ta, thách thức:” Nếu có bản lĩnh cứ việc mang đi. Nhưng ông phải nhớ, khi ra được khỏi nơi đây ông mãi mãi chỉ là một kẻ cô độc, hoàn toàn cô độc. Ông trách vợ mình lừa dối, trách cô ta khiến gia đình tan vỡ, làm ông mất tất cả, song ông chưa một lần nghĩ rằng, chính bản thân mình mới là cội nguồn của tất cả mọi chuyện ngày hôm nay. Nếu ông không thuê người giết bố mình, hãm hại gia đình ông bà chủ, thì làm gì có chuyện ông Hữu cài người yêu làm vợ ông, ở bên suốt mấy chục năm làm nội gián? Nếu không phải vì bản tính tham lam ích kỷ của mình, thì ông đâu giết bố mình, tự phá vỡ một gia đình hạnh phúc êm ấm? Và nếu không phải vì những toan tính của ông, có lẽ ông đang có một gia đình hạnh phúc trọn vẹn bên người vợ khác, có con đàn cháu đống giống người ta. Nghĩ thử xem, lời tôi nói sai hay đúng?”
Ông Phùng lảo đảo lùi lại phía sau. Khuôn mặt méo xệch của ông ta giật lên một cái, không biết là muốn bày tỏ sự hối lỗi hay hổ thẹn.
Kpang bước đến chỗ sư phụ, cất tiếng hỏi:” Con muốn tiễn nó một dao cho khuất mắt. Loại người phản thầy tiêu diệt đồng môn như nó không xứng đáng để chúng ta cứu.”
Thầy Chu xua tay:” không cần làm vậy đâu con. Con nhìn xem, bây giờ nó sống đau đớn hơn cả cái chết. Cứ để nó bị dằn vặt với những tội ác mình gây ra, và nếm mùi sợ hãi như các nạn nhân phải chết thảm dưới tay của nó.”
Mỹ Kiều năn nỉ:” Ông ngoại, ông cứu bố con đi ông ngoại.”
Ông Hữu hất cánh tay của cháu gái ra, vừa khóc vừa nói:” Tha cho nó? Vậy mẹ con, chị gái con, còn cả chị họ con…Họ có sống lại không? Nó chết một ngàn lần cũng không rửa hết tội.”
Bà Nguyệt cười bảo:” một gia đình toàn quỷ dữ thì đám con cháu cũng chẳng ra gì. Ông nguyền rủa hắn ta khác gì đang tự vả vào mặt mình. Con làm ra vẻ thanh cao đạo đức.”
“ Cô im đi!” Ông Hữu quát.
Sau tiếng quát của ông Hữu, tiếng Huấn sẹo vang lên:” Ông chủ, chúng tôi đã luồn xong dây thừng.”
Ông Phùng ngoảnh lại, bước đến ngắm nghía số rương vàng đã được đám người của mình buộc sẵn, chỉ chờ cái gật đầu của mình họ sẽ khiêng đi, liền gật gù tấm tắc khen ngợi bọn họ làm được việc.
Ông Phùng phẩy tay, ra lệnh:
“ Khiêng đi. Còn mấy người thích ở đây ôn lại kỷ niệm thì cứ việc ở. Kẻ nào làm trái đừng trách tôi vô tình, không giết mấy người đã là may cho mấy người rồi đó.” Ha ha ha ha…
Huấn sẹo gật đầu, hất hàm cho bọn đàn em khiêng nhũng rương vàng đi, thế nhưng bọn họ chẳng ai buồn động chân, động tay, cứ im lặng đứng im như pho tượng.
Ông Phùng thấy vậy, trừng mắt quát:” Còn không mau khiêng chúng đi?”
Huấn sẹo gật đầu, ra lệnh thêm một lần nữa:” Bọn mày điếc hay sao hả, không nghe thấy ông chủ bảo gì?”
Họ vẫn đứng im, ông Phùng và Huấn sẹo nhìn nhau ngạc nhiên, chẳng ai giải thích nổi bọn họ như vậy là có ý gì, bỗng anh què từ phía sau bước lên phía trước, khoé môi hiện ra nụ cười khinh bỉ.
Anh ta đưa tay lên từ từ gỡ ra tấm mặt nạ da người trên mặt, sau khi tấm mặt nạ được gỡ hoàn toàn ra khỏi mặt để lộ một gương mặt anh tú quen thuộc. Cả đoàn người trố mắt, miệng chữ o không thốt lên lời. Chỉ riêng thầy Chu vẻ mặt điềm tĩnh, không lấy gì làm ngạc nhiên.
Đây mới chính là Lâm Phong thật. Cậu lên tiếng trả lời:” Bởi vì họ là người của tôi. Đã là người của tôi mắc mớ gì họ nghe lệnh của ông? Chú Phùng, chú ngạc nhiên chứ?”
Sau một phút lấy lại bình tĩnh, ông Phùng cười khẩy, nói với Lâm Phong:
“ Nói như vậy thì cậu đã biết rõ mọi chuyện từ trước, hoá ra bao lâu nay và suốt dọc đường cậu coi chúng tôi là trò hề à?” Giọng điệu của ông Phùng có phần tức tối.
Lâm Phong thả miếng mặt nạ xuống đất, nhún vai nói với ông ta:
“ Không phải không phải! Thực ra ngay từ đầu tôi đã không hề nói dối, đã nhiều lần nói gần nói xa nhắc nhở chú, mong chú nhận ra sai lầm tội lỗi của mình, song chú cứ bơ đi, hay chú nghe không hiểu? Ban đầu, tôi không nghĩ chú là kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, vì cách chú yêu thương, quan tâm, chăm sóc…tôi, nó thật ấm áp. Song tôi đã nhầm, điều đó làm trái tim tôi tan nát, lại đau thêm một lần nữa chú có hiểu cảm giác đó không?”
Ông Phùng trầm giọng hỏi:” Cậu chủ, cậu phát hiện ra tôi khi nào?”
Lâm Phong đáp:” Từ lúc chú âm thầm vào phòng tôi, hắn máy nghe lén. Chú nhớ hôm đó chứ? Nhưng tôi đi trước chú một bước rồi, tôi đã gắn camera trong phòng ngủ của mình trước đó vài tháng, và điều gì không nên nhìn thấy cũng đã trông thấy. Tình cờ tôi phát hiện ra chú lợi dụng bà giúp việc mới mà vợ chú tuyển vào lấy cắp tấm bản đồ mang đi, chú biết nhưng không đứng ra vạch mặt chỉ vì muốn mượn tay bọn họ tìm ra hang động. Tôi tương kế tựu kế, nếu chú mượn tay người khác để đi tìm kho báu, thì tội gì tôi không mượn tay chú đi lấy vàng?”
Thầy Chu cười, nói chen ngang:” Đấy gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nhóc à.” Khà khà khà…
Lâm Phong đáp:” Ngoại quá khen, nêu không có ngoại cháu không thể hoàn thành vai diễn tốt đến vậy.”
Thầy Chu nhíu mày:” Ai là ông ngoại của cậu? Ăn nói thật mơ hồ.”
Lâm Phong:” Thế cháu tưởng ngoại sợ cháu gái mình mất đi một người chồng tốt như cháu, nên mới ban cho cháu một cú đạp đi vào lòng đất. Nói thật, đến bây giờ vẫn nhức xương đó ngoại.”
Thầy Chu:” Hừm! Đừng có ở đấy ba hoa nữa, tôi sẽ đưa ra hai con đường cậu phải chọn. Một là, cậu mang số vàng này đi, đồng nghĩa Ý An cháu gái tôi sẽ phải bỏ mạng nơi này, vì con bé không hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó. Hai là, cậu bỏ lại số vàng bạc này, nắm tay cháu gái tôi ra khỏi đây sống những tháng ngày hạnh phúc bên nhau, nhưng lại không lấy được số vàng theo lời trăn trối của tổ tiên. Đây cũng kiếp nạn cuối cùng mà cháu gái tôi phải gánh.”
Lâm Phong im lặng nhìn Ý An. Ánh mắt của Ý An không van xin cậu, song trong đôi mắt ấy lại khiến cậu thổn thức bao đêm. Nói thật ra, điều làm Lâm Phong cảm thấy hạnh phúc và vui nhất, đó chính là việc cậu nghe thầy Chu bảo Ý An không phải cháu gái thất lạc nhà họ Nguyễn, nghe đến đó tim cậu bỗng nghẹn cứng.
“ Cậu chủ, còn gã kia? Tiếng ông Phùng khẽ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Phong.
Lâm Phong trả lời:
“ Cậu ta là do tôi thuê về giả dạng tôi. Tôi cho cậu ấy học thuộc tất cả những gì tôi thừa hưởng, từ dáng đi, cách nói chuyện, nếp sinh hoạt đến công việc ở công ty, tất tần tật cậu ta hiểu và nắm rõ. Còn chiếc mặt nạ tôi và cậu ấy mang trên mặt, được đặt mua tận bên Trung Quốc mang về. Mỗi chiếc mặt nạ được nghệ nhân đúc thành từng khuôn mặt giống với gương mặt của khách hàng, sau đó dùng hồ đúc ra những chiếc mặt nạ giống y chang họ. Khi người khác đeo nó lên, nó chẳng khác gì bản thật là mấy, thậm chí còn y chang nhau 100%.”
Vừa nói, Lâm Phong vừa bước đến, nhìn người thế thân mỉm cười, vỗ vai hỏi:” Cậu vẫn ổn chứ? Để cậu thiệt thòi rồi.”
Cậu ta mỉm cười theo, lắc đầu, giọng yếu ớt rất khẽ thốt ra:” Tôi ổn, thưa cậu.”
Lâm Phong gỡ tấm mặt nạ trên mặt cậu ta xuống, đồng thời gỡ chiếc tai nghe bé xíu lấy ra từ trong tai cậu. Đây là nguyên do vì sao cậu ấy lại có thể nói chuyện và đối đáp dành mạch khi gặp những tình huống cấp bách như hôm trong phòng họp ở công ty, hay hôm ở nhà ông Phùng. Sau này cậu ấy không nói chuyện lưu loát được là do càng đi sâu vào trong rừng, thì sóng truyền càng yếu. Lâm Phong và cậu hoàn toàn mất liên lạc với nhau, cậu cũng không biết làm gì hơn, ngoài việc im lặng chịu đựng.
Ông Phùng phá lên cười khà khà, bỗng quắc đôi mắt sắc lạnh nói với Lâm Phong:
“ Cậu định trứng khôn hơn vịt ư? Còn lâu cậu chủ à! Chắc cậu đã quên một chuyện rồi, có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ không?”
Thầy Chu bấy giờ mới lên tiếng:” Là vụ cậu ấy bị yểm ngải đúng không? Khà khà…vậy thì khỏi lo, tôi đây đã giải cho cậu ấy rồi. Và những vậy, tôi còn đề phòng cho bọn trẻ bằng cách ép chúng nó uống nước canh cua sống. Bao nhiêu năm qua tôi vắt óc suy nghĩ tìm cách giải ngải, và phát hiện ra rằng, dùng cua sống nuốt vào bụng, lợi dụng nó hút ngải trong người vào gạch cua, sau đó đào thải nó ra bên ngoài, như vậy ngải trong người dần tiêu tan. Ha ha … và còn một chuyện này nữa mà chưa biết ngoài hai người bọn họ.” thầy Chu chỉ vào mặt lão Chom-Bay và ông Phùng nói tiếp:” ông ta và ông âm thầm cấu kết với nhau, lừa gạt bọn họ. Trước mặt người này tỏ ra trung thanh, thực chất sống hai mang. Hừ! Tôi nói trúng tim đen của hai người rồi chứ?”
“ Lão già khốn kiếp, tại sao chuyện gì ông cũng biết?”
Khà khà…” Tôi nói rồi, muốn người ta không biết, thì đừng có làm. Khà khà…
Lời thầy Chu vừa dứt, bỗng một tiếng động lớn phát ra từ trên đỉnh đầu khiến không gian quay cuồng chao đảo. Thầy Chu nghiêm mặt hỏi Lâm Phong thêm một lần nữa:” Cậu chọn đi, đến lúc cậu phải chọn một trong hai cách rồi. Lấy vàng hay lấy người?”
Lâm Phong rướn người lên, nhanh miệng đáp mà không cần suy nghĩ:” Đương nhiên cháu chọn vợ rồi ông ngoại. Vợ tốt khó tìm, tiền bạc và vật ngoài thân, không có có thể làm ra, nhưng người vợ tốt bỏ qua thì khó mà tìm thấy.”