7.
Vị tiểu tiên này có hàm răng trắng như ngọc, môi đỏ như son, trông như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Nó nhanh chóng phát hiện ra hơi thở này đến từ đâu.
Lại giơ tay lên, sợi dây đỏ trên cổ Niệm Niệm đứt ra.
Nó cúi mắt nhìn tấm bùa bình an trong lòng bàn tay.
Sắc mặt có chút bàng hoàng không biết
tại sao.
Niệm Niệm thấy vậy, không kịp suy nghĩ gì khác, hung hăng lao vào giật lấy.
“Trả lại cho ta!”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, năm ngón tay thành hình móng vuốt, hung hăng bóp cổ Niệm Niệm.
“Đây là đồ của nương ta,dựa vào cái gì phải trả lại cho ngươi?”
Rắc.
Một tiếng động cực nhẹ.
Nó chậm chạp cúi đầu, mũi kiếm sáng loáng đang đâm xuyên qua ngực nó.
Niệm Niệm nhân cơ hội giãy giụa thoát ra.
Máu ấm áp xuôi theo chuôi kiếm, chảy đầy tay ta.
Sau một khắc, lỗ thủng mắt thường có thể thấy kia bắt đầu khép lại.
Quả nhiên là một vị tiểu tiên.
Nghĩ vậy, ta đâm kiếm sâu hơn.
“Đó là đồ của Niệm Niệm.”
Ta ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Trả lại cho con bé.”
Có gió thổi động tấm màn che mặt dưới mũ ta.
Thiếu niên ấy không thể tin được nhìn vào mắt ta.
Nó không trả lại. Cũng không lùi lại.
Chống lại mũi kiếm, tiến lên một bước.
Một lúc lâu sau.
Thấy ta không có phản ứng gì.
Có hơi nước tràn lên con ngươi của nó.
Nó cắn môi, nước mắt lưng tròng.
“Ta không trả!”
Nó căm hận cất tiếng: “A nương, sao a nương lại giúp nàng ta?”
“Sao người không cần ta?”
“Người có biết không, từ khi người đi, bọn họ đều chế giễu ta không có nương!”
“Đều tại người! Người nhất định phải cùng ta trở về!”
Đứa trẻ lạ lùng nào đây?
Ta cau mày thu kiếm.
“Ngươi dọa Niệm Niệm sợ rồi.”
“Còn nữa, ta không biết ngươi đang nói gì, ta không phải nương của ngươi.”
Nói xong, ta gọn gàng giật lấy tấm bùa bình an.
Niệm Niệm sợ đến mặt mày trắng bệch.
Nhưng vẫn che chắn trước mặt ta, cảnh giác nhìn thiếu niên.
Thiếu niên che lấy lỗ thủng trên ngực, cười đến cực điểm.
“A nương.”
“Người vì đứa con hoang này, mà muốn giết A Vân sao?”
Ta đánh giá nó từ trên xuống dưới.
Thật sự không nhớ nổi khi nào lại có thêm một đứa con trai như vậy.
“Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Ta khẽ cười.
“Nếu ngươi thật sự là con trai ta, thì ngươi mới là con hoang.”
Ta ôm lấy Niệm Niệm.
Nghĩ đợi lát nữa đi ra khỏi kết giới, làm chút điềm lành để trấn áp đám già cả trong miếu thờ.
Lại nghe thấy tiếng không cam lòng của thiếu niên phía sau.
“A nương, người nhất định phải cùng ta trở về.”
8.
Vụ náo loạn trong lễ cập kê cuối cùng cũng được dẹp yên bởi trăm con chim hoàng yến bay về hướng đông do ta chiêu dụ.
Sau lễ, còn một chuyện lớn.
Niệm Niệm và tiểu công tử nhà họ Thẩm, Thẩm Anh, là thanh mai trúc mã nhiều năm, hai bên đều có tình cảm với nhau.
Vài ngày trước, Thẩm gia đến quý phủ cầu hôn.
Hai nhà đã hợp bát tự, chọn ngày lành tháng tốt.
Theo lệ thường của triều đại này, một tháng trước khi đại hôn, tân lang tân nương không được gặp mặt.
Niệm Niệm giờ đang ở trong phòng khuê, buồn chán vô cùng.
Cứ túm lấy ta lải nhải không ngừng.
“Tiên nữ nương nương, người cảm thấy Thẩm Anh đang làm gì vậy?”
“Tiên nữ nương nương, người cảm thấy con thích chàng nhiều hơn, hay hắn thích con nhiều hơn?”
Ta bị ồn ào đến đau đầu.
Sau lễ cập kê, tiểu nha đầu này được Sở Cảnh gợi ý cho, đổi cách gọi ta thành nương.
Ta đã quen với việc con bé gọi ta là “tỷ tỷ”, “tỷ tỷ”.
Bây giờ đột nhiên cảm thấy không ổn.
Mỗi lần ta định ngăn cản.
Niệm Niệm lại dùng ánh mắt ủy khuất nhìn ta.
“Tiên nữ tỷ tỷ, người biết đấy, từ nhỏ con đã không có nương thân sinh…”
Nói như vậy, cũng không sai.
Mẫu thân thân sinh của con bé đã bỏ đi không lâu sau khi sinh con bé.
Con bé từ nhỏ đã được tổ mẫu nuôi dưỡng, nương thân đối với con bé mà nói, quả thực là một cách gọi xa lạ.
Suy nghĩ dần dần bay xa.
Ta lại nhớ đến đứa con nhà Thẩm gia kia.
Thẩm Anh cũng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên.
Tính tình ôn hòa nhã nhặn, không có vẻ kiêu căng của con cháu thế gia được nuông chiều.
Nên rất đáng tin cậy.
Nghĩ vậy, ngoài cửa sổ, đột nhiên vang lên tiếng chim cu giả tạo.
Mắt Niệm Niệm sáng lên, như mèo con, lần theo âm thanh đi đến bức tường phía sau.
Ta: “…”
Vị công tử ôn nhuận mà ta vừa khen ngợi đang xám xịt ngồi xổm trên tường.
Tuy nhiên, y không thể che giấu được tinh thần hăng hái của tuổi trẻ.
Y làm ảo thuật lấy ra một gói giấy dầu.