7
Mấy ngày sau, cảnh sát trả lại những thứ đã lấy từ cửa hàng của Hàn Vũ, điều này chứng minh bọn họ không tìm được bất kỳ điểm khả nghi nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quá trình này đau khổ hơn tôi tưởng, mấy ngày nay tôi ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu toàn là hình ảnh mình bị bỏ tù.
Cảnh sát không lập hồ sơ vụ án hình sự nghĩa là thắng lợi đã thuộc về chúng tôi, không lập án thì sẽ không bị tạm giam, cũng sẽ không có cái gọi là “Phương pháp hồi phục ký ức”.
Chỉ cần Hàn Vũ thoát khỏi hiềm nghi thì cảnh sát sẽ nghiêng về hướng Lưu Khải bỏ nhà đi, đám trẻ đi lạc trên đất nước này nhiều vô kể, Lưu Khải cũng không đặc biệt đến mức cảnh sát phải truy tìm khắp nơi cho bằng được.
Về cha mẹ của Lưu Khải, tôi tin bọn họ sẽ không làm đến cùng, bởi vì tôi nghe nói họ đều ngoại tình nên chẳng thèm quan tâm đến thằng bé đó.
Kể từ khi bà nội của Lưu Khải qua đời, cặp cha mẹ cực phẩm đó ngày nào cũng cho con trai 20 tệ rồi mặc kệ sống ch.ế.t của nó. Sau khi Lưu Khải gi.ế.t người, bọn họ càng lười về nhà, ai cũng muốn giao con cho đối phương.
Bi kịch của Tiểu Kỳ không khỏi liên quan đến việc thất trách của bậc làm cha làm mẹ, tiếc là, luật pháp chẳng thể trừng trị họ được.
8
Qua mấy ngày nữa, một vị khách đặc biệt xuất hiện trong tiệm mì của tôi, đó chính là Ngô Tranh.
Lúc tôi thấy anh ta, anh ta đang nói chuyện với vợ tôi.
Tôi vội mang một đĩa thức ăn tới: “Sếp à, ngọn gió nào mang sếp tới đây thế?”
Ngô Tranh mỉm cười: “Cậu đừng khách khí, tôi đói bụng nên vào đây ăn bát mì thôi. À đúng rồi, nghe vợ cậu nói cậu tốt nghiệp bằng giỏi tại trường 985 à? Thế mà mở tiệm mì, phí quá nhỉ?”
Tôi cười xòa: “Còn không phải là do tôi muốn ở bên cạnh con nhiều hơn sao? Hơn nữa, dù khách hàng có tráo trở thì cũng không gọi điện mắng tôi vào nửa đêm đâu.”
Ngô Tranh kéo tôi ngồi xuống trò chuyện cùng anh ta, những lời anh ta nói chẳng có trọng tâm, cứ như thật sự tới đây chỉ để ăn bát mì vậy.
Tôi quyết định dò la lai lịch của anh ta: “Sếp, tôi thấy anh mang cấp hiệu hai sao hai vạch, cấp bậc này là được học bài bản đấy nhỉ? Sao không ngồi phòng làm việc mà lại chạy ra ngoài cho vất vả vậy?”
“Hầy, đừng nhắc đến chuyện đó. Tôi không thích hợp làm việc chính trị, chỉ thích đến hiện trường để nghiên cứu chi tiết về các vụ án thôi.”
Tôi thầm nghĩ, nếu Ngô Tranh chỉ dựa vào việc phá án mà leo tới vị trí hiện tại thì chứng tỏ đã có cả trăm vụ án qua tay anh ta rồi, hơn nữa chẳng có vụ nào còn bỏ ngỏ.
Nói cách khác, Ngô Tranh là “thần thám” danh xứng với thực.
Tôi nuốt nước bọt, đấu với người như thế này chẳng khác nào tự s.á.t.
Thế là tôi quyết định tìm lý do nào đó để tránh đi, đột nhiên Ngô Tranh lấy ra một bức ảnh được chụp lại từ camera giám sát, người trong hình chính là Lưu Khải.
“Cấp trên cho rằng có khả năng Lưu Khải đã bỏ nhà đi, chuẩn bị xử lý vụ án này theo hướng bị lạc, nhưng tôi không đồng ý.”
Anh ta vỗ lên bức ảnh kia: “Hành vi của Lưu Khải rất bất thường, rõ ràng nó đang muốn che giấu tung tích, tôi cho rằng nó đang theo dõi ai đó.”
Anh ta lại lấy ra một bức ảnh khác.
“Tóc búi tròn, áo lông trắng, quần yếm xanh lam… Tôi nhớ hình như anh có con gái nhỉ? Tuổi tác không chênh lệch với Tiểu Kỳ mấy đúng không?”
Tim tôi bắt đầu đập loạn.
9
Trong quá trình cảnh sát điều tra và giải quyết vụ án, manh mối họ xem trọng nhất chính là động cơ gây án.
G.i.ế.t người, cần phải có động cơ mạnh mẽ hơn cả thảy.
Tôi đã tính toán rất kỹ, nếu cảnh sát không biết tôi có động cơ gây án thì tôi có thể bao che cho Hàn Vũ, để cô ấy rửa sạch hiềm nghi vì có chứng cứ ngoại phạm, cụ thể là không có thời gian gây án.
Nhưng tôi không ngờ Ngô Tranh phát hiện ra động cơ của tôi quá nhanh, từ đó đoán được tôi là đồng bọn của Hàn Vũ, khiến chứng cứ ngoại phạm của cô ấy hoàn toàn tiêu tan.
Nếu Ngô Tranh tiếp tục điều tra thì tôi và Hàn Vũ đều trở thành đối tượng bị tình nghi, cảnh sát cũng sẽ điều tra dữ dội hơn, đến lúc đó mọi chuyện đều hỏng bét.
Tôi toát mồ hôi lạnh, lòng bàn tay rét run, trời đất xung quanh quay mòng mòng.
Ngô Tranh cười híp mắt nói với tôi: “Tôi muốn tới đây nói chuyện trước chứ không phải tới phá án, trên người tôi cũng không có bất kỳ thiết bị nghe trộm hay ghi âm nào, cậu có thể yên tâm.”
“Nói thật, tôi rất đồng cảm với Hàn Vũ, cũng hoàn toàn hiểu nỗi khổ tâm của hai người. Tôi có chút quan hệ với bên Chánh pháp, nếu tự thú thì tôi sẽ cố gắng để hai người được giảm hình phạt.”
Tôi không nhịn được mà hỏi: “Có thể giảm đến mức nào?”
Ngô Tranh càng vui vẻ hơn: “Với trường hợp của cậu, tội bắt cóc sẽ phải chịu mức án trên năm năm, nếu gây t.ử v.o.ng thì trên mười lăm năm. Nhưng chỉ cần cậu phủ nhận, khai rằng mình không biết kế hoạch báo thù của Hàn Vũ thì tôi sẽ giúp cậu giảm còn năm năm.”
“Còn Hàn Vũ, tòa án sẽ cân nhắc đến chuyện cô ấy mất con gái và rơi vào trầm cảm trong thời gian dài nên sẽ giảm mức án xuống còn mười bảy hay mười tám năm gì đấy.”
Tôi cười khổ.
Lưu Khải mưu sát Tiểu Kỳ, nhưng nó chẳng phải ngồi tù ngày nào cả, vậy mà cái giá Hàn Vũ phải trả lại là những năm tháng quý giá nhất của đời người.
Chẳng phải bản chất của luật pháp là công bằng sao?
Tôi từ từ bình tĩnh lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Ngô Tranh: “Cảm ơn sếp đã nhắc nhở, tôi sẽ bảo vệ con gái của mình, bằng bất cứ giá nào.”
Tôi cố ý nhấn mạnh những chữ cuối cùng, ý cười trên mặt Ngô Tranh lập tức bay biến.
“Cả đời làm cảnh sát của tôi chưa từng thấy vụ án nào không để lại dấu vết, cậu có muốn suy nghĩ thêm không?”
“Tôi nghĩ xong rồi, tôi nhất định sẽ đứng về phía chính nghĩa.”
“Giết một đứa bé cũng được xem là chính nghĩa à? Tiêu chuẩn đạo đức của cậu thấp quá nhỉ?”
“Đương nhiên giết người thì không tính, nhưng nếu luật pháp không bảo vệ được tôi thì tôi đành dùng hết thủ đoạn để bảo vệ bản thân và gia đình thôi. Tôi cho rằng đấy mới là chính nghĩa.”
Dường như Ngô Tranh cảm thấy có nhiều lời với tôi cũng vô ích, thế nên anh ta thở dài: “Vậy chúng ta sẽ gặp lại sau.”
10
Hiện tại nhận thua vẫn còn hơi sớm, nói trắng ra, chỉ có động cơ vẫn chưa đủ, Ngô Tranh còn cần chứng cứ nữa.
Muốn khởi tố vụ án hình sự cần phải có một loạt chứng cứ đầy đủ, đó là hung khí, thi thể và hiện trường phạm tội. Ba thứ này, Ngô Tranh cần phải tìm được ít nhất một thứ trong đó.
Chỉ cần anh ta không tìm được thì chúng tôi sẽ thắng.
Quả nhiên Ngô Tranh mở lại cuộc điều tra, mười mấy cảnh sát xông tới lật tung tiệm bánh của Hàn Vũ.
Bọn họ không bỏ qua một góc sàn nào, trước tiên là dán băng dính, sau đó phun thuốc thử Luminol để kiểm tra phản ứng huỳnh quang. Thậm chí ngay cả trần nhà cũng được kiểm tra một lượt.
Hai cảnh sát kéo dây cảnh báo màu vàng ở bên ngoài, tuyên bố bất kỳ người nào xông qua sợi dây ấy sẽ được coi là cố ý gây sự, thế nên láng giềng chỉ có thể giương mắt nhìn vào trong.
Ngô Tranh không lục soát tiệm mì của tôi, dường như anh ta nhận định kẻ gi.ế.t ch.ế.t Lưu Khải chính là Hàn Vũ, cho nên anh ta mới đặt hết tinh lực vào cô ấy.
Trong quá trình lục soát, Ngô Tranh luôn quan sát Hàn Vũ thật cẩn thận.
Hàn Vũ có vẻ lơ đãng, cô ấy cầm một ổ bánh mì trong tay, tách ra từng mẩu rồi bỏ vào miệng.
Lúc này, một viên cảnh sát trẻ tuổi báo cáo với Ngô Tranh: “Thưa sếp, sau khi lục soát, tạm thời không phát hiện bất kỳ dấu vết nào liên quan đến vụ án, cũng không tìm được vật nào có thể dùng làm hung khí.”
Ngô Tranh lắc đầu: “Giết một thằng nhóc choai choai mà thôi, dùng tay là đủ rồi, đâu nhất thiết phải dùng đến hung khí. Các cậu chỉ cần tìm th.i t.h.ể và dấu vết gây án là được.”
Anh ta hỏi tiếp: “Xem xét lò nướng chưa? Có kiểm tra độ nóng của nó chưa?”
“Rồi ạ, nhiệt độ cao nhất cũng chỉ hơn 500 độ thôi ạ.”
Ngô Tranh đi quanh tiệm bánh một vòng rồi chỉ vào ống khói: “Loại lò này chỉ cần lắp đặt lại một chút thì có thể tăng nhiệt độ lên được, tháo ống khói ra, cẩn thận kiểm tra trong khe hở có tóc hay không.”
Viên cảnh sát kia lập tức làm theo. Bọn họ dỡ ống khói xuống, tháo tấm sắt cách nhiệt, thậm chí còn lôi bông thủy tinh ra rồi kiểm tra thật tỉ mỉ.
Nhưng ống khói rất sạch sẽ, sạch đến mức giống như mới vậy.
Ngô Tranh mang bao tay rồi vào trong cửa tiệm quan sát thiết bị bên trong, cuối cùng, anh ta nhìn về hướng máy nhào bột.
“Xoẹt” một tiếng, chiếc bánh mì trong tay Hàn Vũ bị tách ra làm đôi.
Ngô Tranh bắt được khoảnh khắc ấy, thế là anh ta nhanh chóng kiểm tra phía ngoài của máy nhào bột, nào ngờ thanh nhào trong máy còn rất mới, thậm chí dầu bôi trơn trên đó vẫn chưa đông lại nữa.
Anh ta vội tháo thanh nhào ra rồi thử kiểm tra bằng Luminol, nhưng trên đó chẳng có phản ứng huỳnh quang.
Hiển nhiên Ngô Tranh hơi hụt hẫng, anh ta nhờ một đồng chí cảnh sát đẩy máy nhào bột đi, sau đó họ mang nó đến trung tâm giám định để nuôi cấy vi sinh vật và lấy DNA của Lưu Khải.
Mấy ngày sau, kết quả được đưa ra.
Trên đó chẳng có gì cả.