Hoa Hồng Trong Tuyết

Chương 2



Cũng không còn tích cực tìm tôi như trước nữa.

Đường Hạ Văn vốn đã thông minh, chẳng mấy chốc đã thay thế được tôi, trở thành thiếu nữ thiên tài piano mới.

Dần dà, không còn ai nhắc đến cái tên Đường Tuyết Sênh nữa.

Mọi người đều ngầm cho rằng tôi đã c h ế t.

Do gia đình không tích cực tìm kiếm, phải mất tới bảy năm c ảnh s át mới tìm được tôi.

Tôi làm việc nặng trong núi, cổ tay chịu tổn thương mãi mãi, không bao giờ có thể đánh đàn được nữa.

Tôi chỉ có thể xem Đường Hạ Văn biểu diễn.

Bố mẹ thấy mình như m ắc nợ, rất khách sáo với tôi, đối xử với tôi y như khách quý.

Bọn họ miệng thì nói đối xử bình đẳng nhưng lúc riêng tư lại nói: “Vẫn là Văn Văn chu đáo.”

“Ăn nói vớ vẩn, Văn Văn là đứa con gái chúng ta tự tay nuôi lớn, có thể giống nhau được sao?”

Khác với tôi, nhân vật của Đường Hạ Văn là:

Thông minh, lương thiện, vẫn luôn cảm thấy tự trách vì chuyện chị gái bị b ắ t c ó c, mãi đến khi gặp được nam chính Hứa Hạc Nhất, được anh chữa lành nên đã quyết định buông tha cho bản thân.

Ồ, buông tha cho bản thân.

Đúng là vất vả.

Nhớ lại quá khứ, Đường Hạ Văn đúng là rất lương thiện.

Bạn bè cười nhạo tôi, cô ta đã dũng cảm đứng ra, hệt như thánh mẫu.

“Mấy người đừng có b ắ t n ạ t chị tôi, trước đây chị ấy từng bị thương.”

Khi đám bạn hỏi bị thương gì, cô ta lại ra vẻ thần bí nói: “Không thể nói được.”

Chẳng mấy chốc, cả trường đều biết chuyện tôi từng bị b ắ t c ó c l ừ a bán, không ai không biết.

Cô ta nhận mọi lời khen và ca ngợi.

Còn tôi lại trở thành đối tượng bị người ta mắng nhiếc.

“Đường Tuyết Sênh có tài cán gì mà có được một cô em gái tốt như nữ thần Văn chứ.”

“Nữ thần Văn biết đánh đàn, cô ta biết làm gì? Sinh đôi mà khác biệt lớn quá?”

“Văn Văn cũng tự trách mình suốt ngần ấy năm, Sênh Sênh vẫn không chịu tha thứ cho cô ấy, đứa trẻ như vậy liệu có hẹp hòi quá không?”

Nhìn rõ chưa.

Tôi chính là một công cụ, làm nền cho nữ chính.

Sau khi Hứa Hạc Nhất xuất hiện, sự việc càng trở nên rắc rối hơn

Anh vốn là một người lạnh lùng, vì bảo vệ Đường Hạ Văn nên đã đối xử vô cùng tàn nhẫn với tôi.

Thậm chí cuối cùng tôi ch ế t thảm, t h i t h ể th ố i rữa mới được người ta phát hiện, cũng có một phần công lao của anh.

Sau khi đọc hết truyện, tôi đã đưa ra một quyết định.

Phải thay đổi chúng.

Tôi muốn thay đổi sớm để xoay chuyển kết cục.

Á c thì á c cho chót.

4
Tôi đã thử rất nhiều cách, nhưng chợt nhận ra mình không thể đấu lại hào quang của nữ chính.

Tôi nghĩ, nếu như có thể làm họ gh ê t ởm cũng không tồi.

Thế là tôi tiếp cận Hứa Hạc Nhất.

Tôi vờ như mình rất yêu anh.

Bố mẹ anh rất thích tôi, bạn bè cũng khen không ngớt lời.

Nhưng hôm sau khi chúng tôi đính hôn, Đường Hạ Văn lại vội vàng trở về nước.

Quả thật cô ta đã quên ngược chiều sau khi g ặp n ạn trên núi tuyết.

Nhưng khi biết tên chồng sắp cưới của tôi là Hứa Hạc Nhất, đùng một cái nhớ lại toàn bộ.

Sau đó là một cảnh tượng trái ngang.

Đường Hạ Văn thướt tha đi đến trước mặt Hứa Hạc Nhất, tấu lên một khúc đàn cho anh.

“Hứa Hạc Nhất, anh hãy mở to mắt ra mà xem, em mới là người ở cùng anh lúc l ở tuyết.”

“Em từng nói với anh, nốt ruồi dưới khóe mắt là đặc điểm nhận dạng lớn nhất của em, sao anh lại quên rồi?”

Hứa Hạc Nhất ngạc nhiên, anh quay sang nhìn tôi.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Đường Tuyết Sênh, em nói đi.”

Tôi mỉm cười, khẽ nói: “Hạc, anh dữ quá, chẳng phải tối qua anh đã hứa sẽ không dữ như thế nữa sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Đường Hạ Văn trắng bệch.

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười đó: “Hạc, người ngày đêm ở bên anh là em, anh muốn tin ai, tự anh quyết định đi.”

Tuy là thế nhưng lời nói dối của tôi lại nhanh chóng bị v ạch trần.

Đường Hạ Văn bảo bố mẹ đứng ra làm chứng.

Hai năm trước, người đến Altay chỉ có một mình cô ta.

Người chơi đàn cũng là cô ta.

Cổ tay cô ta chưa từng bị thương.

Từ nhỏ đến lớn, nốt ruồi ở khóe mắt chính là khác biệt lớn nhất giữa tôi và cô ta.

Nhưng vẫn có điều đáng ngờ.

Tại sao tôi lại biết mọi chuyện xảy ra hôm l ở tuyết?

Đối diện với câu chất vấn của Hứa Hạc Nhất, Đường Hạ Văn do dự trong chốc lát rồi đáp: “Ngày trước em có kể cho chị nghe.”

Ha ha, cô ta nói dối.

Cô ta chưa từng nói cho tôi biết.

Là tôi đọc truyện mới biết.

Có lẽ cô ta cũng không hiểu.

Nhưng nếu không nói dối như thế thì không thể loại bỏ tôi được.

Hai gia đình Hứa Đường bị tôi quay mòng mòng, chỉ có thể hủy bỏ hôn ước.

Không biết bạn bè thiết nghe được chuyện này từ đâu, mắng tôi mặt dày.

Bố mẹ nói, tôi là nỗi sỉ nhục của nhà họ Dường, còn chẳng thà c h ế t trong núi cho rồi.

Bọn họ càng tức giận, tôi lại càng vui sướng.

Khiến lũ ngụy quân tử khó chịu, cảm giác này thật tuyệt.

5
Lần cuối cùng tôi gặp Hứa Hạc Nhất là khi anh đang chọn nhẫn với Đường Hạ Văn.

Bởi vì chuyện của tôi, Hứa Hạc Nhất rất mất mặt, cảm thấy có lỗi với Đường Hạ Văn.

Nó khiến anh ước gì có thể nhanh chóng bù đắp.

Tôi vừa xuất hiện, Đường Hạ Văn đã vô cùng căng thẳng, ôm chặt cánh tay của Hứa Hạc Nhất, như thể sợ tôi c ư ớ p mất vậy.

“Đừng lo, chị đây ngủ với anh ấy chán rồi.” Tôi nói.

Hứa Hạc Nhất tức giận.

“Đường Tuyết Sênh, có câu nào em nói là thật lòng không?”

“Có lẽ… không?”

“Anh biết ngay mà… chuyện b ắ t c ó c cũng là giả nhỉ? Vì muốn bôi nhọ Văn Văn, em lại dựng nên một lời nói dối như thế.”

Tôi nhìn Đường Hạ Văn.

Cô ta chột dạ đến mức đôi môi run lên.

Đợi một lúc, thấy cô ta không dám thừa nhận, tôi mới cười nói: “Ồ, đúng vậy.”

Hứa Hạc Nhất bỗng nhiên thất vọng, ánh mắt anh nhìn tôi vừa lạnh lùng lại vừa chán ghét.

“Em quá độc ác, Đường Tuyết Sênh, anh không muốn gặp lại em nữa.”

Tôi: “Đừng lo, hôm nay em đến đây chỉ muốn tặng quà cưới thôi.”

“Em không muốn quà cưới của chị.” Đường Hạ Văn nói.

“Cô không cần thì thôi, tôi chuẩn bị nó cho chú rể.”

Tôi ném hộp quà vào lòng Hứa Hạc Nhất.

Chần chừ một lát, anh kéo dây buộc ra.

Bên trong chiếc hộp toàn là kẹo nho.

Vị nho, tỏa ra thoang thoảng.

Mềm mại, thơm ngon.

Hứa Hạc Nhất đứng hình.

Như anh mong ước, sau khi tặng quà xong, tôi quay người rời đi.

Hơn nữa, còn biến mất một cách triệt để.

Chỉ là sau này tôi mới biết.

Cuối cùng họ cũng không ở bên nhau.

Bởi vì, không lâu sau Hứa Hạc Nhất đã thức tỉnh.

Ngày anh đọc được nội dung trong nguyên tác, là tháng thứ năm tôi biến mất khỏi thế giới của anh.

Suýt chút nữa anh đã nổi đ iên.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner