Nhu Nương

Chương 3



8.

Hành động này của ta quá điên rồ.

Vậy mà ta lại muốn ám sát Tam hoàng tử, để hắn ta bồi mạng cho phu quân mình.

Nhưng khi ta lấy trâm bạc từ phía sau ra, ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Bụng dưới vẫn còn bằng phẳng nhắc nhở ta rằng, ta vẫn còn người thân trong thế giới xa lạ này.

Chính là vì đứa nhỏ này.

Ta không thể làm ra việc xúc động như vậy được.

Ta cố nén hận ý trong lòng mình, từng chút từng chút thu cây trâm bạc về.

Tai nạn xảy ra quá nhanh.

Ta vừa định xoay người trở về phòng thì Lâm Nguyệt ở trước mặt đột nhiên mở to mắt. Nàng ta chạy về phía trước, miệng hô to “cẩn thận” rồi lập tức lao về phía Tam hoàng tử.

Nàng ta đi lướt qua ta.

Trong lúc vội vã, nàng ta va vào vai ta, ta vốn đang yếu, lúc này cảm xúc vừa phẫn nộ vừa bi thương, bị Lâm Nguyệt va phải thì cả người đổ về phía trước.

Giây phút ta ngã xuống mặt đất.

Ta thấy Lâm Nguyệt kéo cánh tay Tam hoàng tử, hai người lập tức đổi vị trí cho nhau, Lâm Nguyệt dùng thân mình chặn một nhát đâm từ nha hoàn sau lưng hắn ta.

Chủy thủ sắc bén chém qua cánh tay nàng ta.

Máu tươi lập tức chảy.

Tam hoàng tử hét một tiếng, đỡ Lâm Nguyệt của hắn ta, tay cầm ngược lại cây chủy thủ kia rồi đâm vào tim thích khách.

Thích khách xuất hiện đột ngột khiến đám hạ nhân tỳ nữ ở đây náo loạn, ta bị Lâm Nguyệt đụng ngã xuống đất, thậm chí còn chưa kịp đứng lên đã bị lẫn vào đám người.

Bụng dưới của ta đột nhiên đau nhức.

Một giây trước khi sắp mất đi ý thức.

Ta nhìn thấy Tam hoàng tử ôm Lâm Nguyệt bị thương, vẻ mặt vừa tức giận vừa lo lắng.

Hắn ta nhanh chân bước về phía trước vừa đi vừa hô to:

“Mau đi tìm lang trung, nhanh lên!”

9.

Ta như chìm vào một giấc mộng thật dài.

Trong mơ, phu quân ta vẫn còn sống, chàng biết ta đã mang thai, trên khuôn mặt là nụ cười phấn khích.

Chàng hứa đời này kiếp này sẽ chăm sóc cho mẹ con chúng ta.

Chúng ta trò chuyện với nhau, ta đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt chàng. Nhưng ta còn chưa chạm được vào khuôn mặt chàng thì đã như bị hụt bước mà rơi xuống địa ngục, trước mặt chỉ còn lại một khoảng tăm tối.

Ý thức ta dần dần quay lại.

Ta đột nhiên ý thức được trong bụng ta vẫn còn đứa nhỏ, hơn nữa trước khi hôn mê bụng dưới ta vẫn không ngừng nhói lên, thậm chí ta còn cảm nhận được một dòng nước nóng chảy ra.

Đứa nhỏ của ta.

Bé vẫn còn tồn tại sao?

Ta thậm chí còn không dám suy nghĩ.

Bên tai ta nghe loáng thoáng thấy ai đó đang nói chuyện.

Nhưng mí mắt lại rất nặng, dù ta cảm nhận được có người đang vén rèm che lên, lấy tay ta từ trong chăn ra, hình như người đó đang bắt mạch cho ta.

Những âm thanh vụn vặt không ngừng vang lên, nhưng làm sao ta cũng không thể mở mắt ra được.

“Ta xin lỗi Nhu Nương, còn nói muốn làm nghĩa mẫu của hài tử, kết quả cuối cùng ta lại không thể bảo vệ đứa nhỏ này.”

Trong giọng nói của Lâm Nguyệt đều là sự tự trách.

Ta có thể nghe được, nhưng lại không thể cử động được.

Trái tim vẫn nhói đau như cũ, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, trượt xuống khuôn mặt, từng chút từng chút thấm vào gối mềm.

Đứa nhỏ số khổ của ta.

Cuối cùng không thể đến với thế giới này.

Người thân duy nhất ở nơi này của ta cũng đã bị người ta hại chết.

“Sở Chi, thích khách lần này chắc chắn là do Vinh Vương phái đến. Cũng vì hắn nên Nhu Nương mới sảy thai.”

“Hắn đã tuyên chiến với chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần phải ghi nhớ tình huynh đệ này nữa.”

Lời nàng ta vừa dứt, ta lập tức nghe thấy tiếng của Tam hoàng tử.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng.

Giống như đang cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, vị hoàng tử tôn quý nói ra sự hận thù của mình đối với Vinh Vương cho người trong lòng:

“Vinh Vương ỷ bản thân là con trưởng Trung cung, lại là hoàng tử duy nhất được phong vương nên càng ngày càng không nể nang ai. Nếu hắn đã bất nhân thì ta cần gì phải đặt tình thân lên đầu nữa?”

“Sở Chi, đừng xúc động.”

Lâm Nguyệt hạ thấp giọng, nhưng trong không gian yên tĩnh, ngoài hai người họ ở bên ngoài ra thì chỉ còn mình ta đang hôn mê bất tỉnh trên giường.

Cho nên dù nàng ta đã cố gắng nhỏ giọng thì ta vẫn nghe rõ từng lời từng chữ.

Ta nghe được… Chân tướng khiến trái tim mình tan nát.

“Bây giờ Vinh Vương đúng là đang xuân phong đắc ý, vậy nên chúng ta càng phải chuẩn bị cẩn thận mới được. Lần trước ta nói ngươi khai đao với người của hắn là vì muốn dọa nạt Vinh Vương, xem ra hắn ta đã không thể giữ được bình tĩnh nữa nên mới trắng trợn phái thích khách đến đây.”

“Nếu biết đó là tên ngốc rồi thì cần gì phải tức giận chứ? Nếu như ngươi không nhịn được nữa thì tiếp tục dùng hạ nhân của Vinh Vương để uy hiếp hắn là được rồi. Để người trong thiên hạ đều biết ngươi rộng lượng rồi phê phán Vinh Vương độc ác, ngươi thấy sao?”

“…”

Hai người họ không ngừng nói chuyện, chỉ là sau đó bọn họ nói gì ta đã không còn nghe rõ nữa.

Ý thức ta trở nên trì độn.

Nhưng ta đã nghe được câu mấu chốt nhất.

Hóa ra chủ ý dùng tính mạng phu quân ta để uy hiếp Vinh Vương là của Lâm Nguyệt đến từ hiện đại như ta.

Nực cười biết bao.

Ta cố gắng sống sót ở thời đại này như vậy nhưng cuối cùng lại bị Lâm Nguyệt, người đến cùng thời đại với mình dễ dàng hủy bỏ tất cả hạnh phúc của ta.

Lâm Nguyệt và Chu Sở Chi.

Một người bày mưu tính kế.

Một kẻ rút kiếm giết người.

Không có ai cảm thấy họ sai, thậm chí còn tán thưởng bọn họ không sợ quyền thế.

Bọn họ hưởng thụ tất cả ánh mắt tán thưởng của người trong thành Trường An.

Nhưng thứ bọn họ giẫm lên lại là thi cốt của phu quân ta.

Đúng là buồn cười.

10.

Khi ta tỉnh lại, Lâm Nguyệt đang ngồi bên cạnh giường ta, hốc mắt nàng ta đỏ hồng, vẻ mặt tự trách.

“Nhu Nương, là ta không bảo vệ ngươi tốt, ngươi muốn đánh ta thế nào ta cũng chấp nhận.”

Dứt lời nàng ta kéo tay ta muốn ta đánh lên mặt mình.

Chỉ tiếc bàn tay ta còn chưa chạm được đến mặt nàng đã bị Tam hoàng tử Chu Sở Chi nắm lấy cổ tay.

Ta vốn đã không có sức.

Sức của Chu Sở Chi cũng không nhẹ, tay ta bị đánh rơi xuống giường. Ta cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay dần ửng đỏ.

Vô cùng đau đớn.

Mà Chu Sở Chi và Lâm Nguyệt, hai người mặn nồng quấn lấy nhau, Chu Sở Chi giữ chặt hai vai Lâm Nguyệt, vẻ mặt vô cùng đau lòng:

“Nguyệt Nhi, đây không phải lỗi của nàng, nàng đừng tự trách bản thân.”

Lâm Nguyệt lắc đầu, nàng ta quay đầu lại nhìn ta một cái. Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt nàng ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ cất lời đã khiến người khác thương tiếc:

“Nếu không phải vì ta thì ngươi đã không đắc tội với Vinh Vương, Nhu Nương càng sẽ không vì ta mà sảy thai, ta mới là người có tội.”

Chu Sở Chi đau lòng ôm nàng ta vào trong ngực dịu dàng dỗ dành, hai người không kiêng nể người đang nằm trên giường là ta chút nào.

Hắn ta nói:

“Đây vốn là chuyện ngoài ý muốn, lang trung nói nàng ấy chưa từng bị thương nên ngày sau vẫn có thể có đứa nhỏ…”

Tay trái ta ở dưới chăn bông dùng sức nắm chặt tay lại. Móng tay bấm chặt vào trong lòng tay nhưng ta lại không cảm thấy đau.

Trái tim đau đớn đã khiến ta c/h/ế/t lặng.

Chu Sở Chi khiến trái tim lấp đầy hận thù.

Ngày sau ta vẫn có thể có đứa nhỏ sao?

Phu quân của ta đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của hắn.

Đứa bé chưa đến được với thế giới này là cốt nhục còn sót lại của phu quân.

Sẽ không còn sau này.

Nghe những lời chối cãi của bọn họ, ta không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Tam hoàng tử Chu Sở Chi, Lâm Nguyệt, Vinh Vương Chu Ngộ Chi.

Một người ta cũng không bỏ qua.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner