13
Người của Kinh Triệu phủ đến nơi, bà bà đã không còn hơi thở.
Ta đang nằm khóc trước thi thể, trông thật đáng thương.
Viên nha dịch đứng đầu an ủi:
“Tần phu nhân hãy nén bi thương, xin hãy nói cho chúng tôi biết, chuyện này rốt cuộc là thế nào.”
Ta khóc lóc nức nở, nhìn Triệu Giai Lạc, lại nhìn Tần Việt, không nói một lời, chỉ khóc lớn hơn.
Nha dịch đành đi hỏi Đào Chi.
Đào Chi bóp khăn lau nước mắt, thuật lại đầu đuôi sự việc:
“Nếu không phải vì nữ nhân này, lão phu nhân cũng không tức giận đến mức như vậy, sao có thể mất mạng!”
Tần Việt và Triệu Giai Lạc bị áp giải tại chỗ, nha dịch lạnh mặt hỏi Triệu Gia Lạc:
“Ngươi là ai, có thù oán gì với Tần lão phu nhân?”
Triệu Giai Lạc cười lạnh một tiếng, giọng điệu cao cao tại thượng.
“Ta là đích trưởng nữ của Túc Quốc Công, quận chúa Giai Lạc do bệ hạ đích thân phong, ngươi dám bất kính với ta!”
Ba năm trước, bệ hạ để bảo đảm chiến sự Mạc Bắc thuận lợi, đã ra lệnh không được truyền bá chuyện trong kinh thành ra ngoài.
Vì vậy, đến nay Triệu Giai Lạc vẫn không biết, vị trí của ả, đã sớm bị thứ muội thay thế.
Nha dịch tát một cái vào mặt ả.
“To gan! Ai mà không biết Gia Lạc quận chúa đã gả đến Thanh Hà quận, sao ngươi dám vu khống?”
Triệu Giai Lạc như bị sét đánh, “Sao có thể? Phụ thân và cô mẫu sao có thể vứt bỏ ta?”
Tần Việt giãy giụa, muốn an ủi ả.
Nhưng chính nó cũng khó bảo toàn.
Nha dịch áp giải người đi, vừa vặn ở cửa gặp huynh trưởng.
Huynh ấy lo lắng ta cũng gặp chuyện, vội vàng chạy tới.
Thấy ta bình an, huynh ấy cũng yên tâm.
Chỉ là đứa con trai tốt của ta, Tần Việt, dường như nhìn thấy cứu tinh:
“Cửu cửu, người cứu Gia Lạc, chuyện này không liên quan gì đến nàng ấy!
“Là mẫu thân! Thẩm Vân Nghi! Tất cả đều là tính toán của bà âý!
“Là bà ấy cố ý xúi giục, ta mới lỡ tay giết chết tổ mẫu!
“Bà ấy cố ý trả thù con trai ruột, căn bản không xứng làm mẫu thân!”
Vẻ mặt huynh trưởng rất kinh ngạc, rốt cuộc cũng hiểu, vì sao ta tình nguyện giả bệnh ba năm, cũng phải hủy hoại Tần gia.
Huynh ấy hung hăng tát Tần Việt một cái, lời nói chứa đầy đau đớn:
“Ngươi từ khi sinh ra, ta đã đối đãi với ngươi như con ruột, nhưng, chỉ vì ngươi là con của muội muội ta!
“Muội ấy sinh ngươi, nuôi ngươi, chịu khổ chịu nhọc, vậy mà không bằng nuôi một con súc sinh!”
Huynh trưởng đứng trước mặt ta, đã đỏ cả mắt.
“Hôm nay, theo ca ca về nhà.”
Mũi ta cay cay, nước mắt ba năm nhịn nhục, rốt cuộc cũng rơi xuống.
14.
Năm ta gả ra khỏi phủ Vĩnh An Hầu, ta mới vừa tròn mười sáu tuổi.
Lúc ấy thanh xuân phơi phới, không biết lo âu là gì.
Đi ra ngoài nửa đời người, trở về đã là tuổi tứ tuần.
Tẩu tẩu sợ ta chịu uất ức, cố ý chuẩn bị một buổi tiệc, gần như đã gửi thiệp mời cho toàn bộ phu nhân các gia tộc trong thành.
Bọn họ chỉ muốn nói cho tất cả mọi người biết, không có Tần gia, ta vẫn là cô nương của phủ Vĩnh An Hầu, cả nhà họ Thẩm đều đứng sau lưng ta.
Khi ta đang chọn vải may quần áo, huynh trưởng đến.
Sắc mặt huynh ấy bình tĩnh, ẩn ẩn mang theo tức giận.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của muội, người của Túc Quốc Công phủ có ý đồ muốn mang Triệu Giai Lạc đi.”
Ta ung dung cười một tiếng, “Dù sao cũng là cốt nhục ruột, máu mủ tình thâm.”
Nói xong ta nghĩ đến Tần Việt và Tần Tang do mình sinh ra, chỉ cảm thấy châm chọc.
Trong mắt huynh trưởng đầy đau lòng, “Muội muội, tiếp theo, muội muốn thế nào?”
Ta nâng nâng trâm cài bên tóc, vẫn như trước ôn hòa đoan trang.
“Vở kịch thú vị như vậy, tự nhiên là mời toàn bộ bách tính trong thành cùng thưởng thức.”
…
Hai canh giờ sau, một chiếc xe ngựa lặng lẽ rời khỏi cửa sau của Kinh Triệu phủ.
Chưa đi được bao xa, đến ngã tư đường, đột nhiên bên cạnh va chạm với một chiếc xe ngựa khác.
Chiếc xe bị va chạm, thùng xe ngã xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Bách tính xung quanh lập tức bị hấp dẫn, vây quanh hai chiếc xe ngựa.
Trước mặt mọi người, Triệu Gia Lạc ôm trán, từ trong thùng xe bò ra.
Lập tức có nô bộc cũ của Tần phủ đứng ra chỉ trích, “Người này rõ ràng là một trong những hung thủ giết hại lão phu nhân nhà ta, vậy mà lại vượt ngục!”
Triệu Gia Lạc còn muốn cãi lại, lại bị mama kia mắng trở về:
“Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi và công tử nhà họ Tần hợp lực, giết chết lão phu nhân.
“Bị nha dịch bắt được, còn nói mình là quận chúa nương nương của Túc Quốc Công phủ, thật là không biết xấu hổ!”
Người đánh xe thấy sự việc bại lộ, nhân lúc hỗn loạn bỏ trốn.
Còn có bách tính mắt tinh nhận ra, Triệu Giai Lạc dường như chính là nữ nhân cùng Tần Chiêu trở về.
Trước cửa thành, Tần Chiêu chính miệng thừa nhận, ả chính là Gia Lạc quận chúa.
Lại có người nhắc đến chuyện ba năm trước, “Lúc trước ai cũng nói, quận chúa nương nương tư thông với Trấn Bắc tướng quân, chẳng lẽ là thật?”
“Rất có thể, nếu không, đường đường chiến thần sao lại chiến bại? Chắc chắn là cùng nữ nhân lăn lộn, quên mất cách đánh trận.”
Mọi người càng nói càng cảm thấy có lý.
Triệu Giai Lạc nằm sõng soài trên đất, sắc mặt trắng bệch, gào lên khàn cả giọng:
“Chiêu Lang chiến bại, chỉ là vận may không tốt, nào phải vì ta!”