Ta cố gắng giãy giụa, nào ngờ cơ thể phải chịu quá nhiều thương tổn nên ta đã ngất lịm đi ngay lúc bị gậy đánh vào người.
Trong mơ màng, ta thấy xe ngựa của Thái tử chậm rãi rời đi. Ngô Thư Nguyệt nắm tay Thái tử, bọn họ đứng trên cao hưởng thụ ca ngợi từ dân chúng, hệt như một đôi bích nhân.
8
Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy thì toàn thân đều đau nhức.
Trên đường chẳng còn một ai, trời tờ mờ tối, mây đen giăng kín trời, những hạt mưa lạnh như băng bắt đầu rơi lộp bộp.
Ta đứng dậy, trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ.
Sư phụ sao rồi?
Ta chạy đến pháp trường, người ở đó cũng giải tán cả rồi, vết máu khô khốc trên mặt đất cùng vô số rau quả hư thối lẫn vào nhau.
Có một tên lính trẻ đang quét sân ở gần đó, ta tóm lấy hắn hỏi dồn: “Phạm nhân Vương Nguyên Thông đâu rồi?”
Người lính nọ chớp chớp mắt: “Tên g.i.ế.t con trai của Lưu Thái thú hả? Canh ba trưa nay đã đưa đi chém rồi… A, cô nương! Cô nương!”
Người lính nọ cứ ngỡ là ta đã ngất, nhưng không. Ta dồn hết sức lực chạy về phía bãi tha ma.
Sư phụ không có người thân, ông ấy luôn xem ta là đứa con mà trời cao ban cho mình, vậy nên ta nhất định phải nhặt xác cho ông ấy.
Nhưng khi ta chạy tới bãi tha ma thì mưa càng lúc càng lớn, bùn đất bị nước cuốn xuống núi, nơi xa có con chó hoang ngậm sọ người vội vã chạy trong mưa.
Xương trắng khắp núi, bùn đất tràn lan, ta hoàn toàn không tìm được sư phụ của mình.
9.
Ta ngồi ngơ ngác trên bãi tha ma suốt cả đêm.
Đến khi trời sáng, ta đứng dậy đi vào trong thành.
Quần áo đẫm nước mưa bị dính bùn nên đông cứng trên người ta.
Tóc ta vừa rối vừa dính bùn và cỏ dại, nhưng ta chẳng để ý tới chúng, chỉ biết nhích từng bước về phía trước.
Có rất nhiều người trên đường nhìn ta, bọn ho bàn luận ầm ĩ, ai cũng nói nhị cô nương của Ngô gia điên thật rồi.
Ta về lại Ngô phủ, cửa phủ vẫn còn dán chữ Hỷ đỏ thẫm để ăn mừng Ngô Thư Nguyệt được gả cho Thánh thượng.
Người của Ngô gia cũng đi cả rồi, bọn họ theo xe Thái tử tiến đến Kinh thành. Nhờ công lớn của Ngô Thư Nguyệt mà cha ta được lên chức, đại phu nhân cũng thành mệnh phụ trong Kinh như ước nguyện.
Một trận dịch giúp tất cả mọi người thuộc Ngô gia có được nhiều thứ, chỉ trừ ta và sư phụ.
Ta ngồi trước cửa Ngô phủ, chẳng biết mình nên đi đâu.
Trước kia, mỗi lần chịu uất ức ở Ngô gia thì ta sẽ chạy đến chỗ sư phụ.
Ông ấy sẽ cho ta kẹo cam thảo, còn tặng ta con diều do chính tay ông ấy làm.
Bây giờ sư phụ không có ở đây, ta chẳng còn chỗ nào để đi nữa.
Ta ngồi ở trước cửa Ngô phủ không biết bao lâu, người ta tới lui nhìn ta. Một lúc sau, có người e dè tiến tới.
Chính là gã người làm ở tiệm thuốc.
Y nói: “Tuyết Chi cô nương, ngươi đừng trách ta. Chúng ta đều biết đơn thuốc kia là do ngươi nghiên cứu ra, nhưng làm sao ngươi có thể so với đại tiểu thư của Ngô gia được chứ? Nàng ta xinh đẹp hơn ngươi, xuất thân cũng cao quý hơn ngươi quá nhiều. Nếu công lao thuộc về ngươi thì cùng lắm ngươi chỉ được chút khen thưởng, mà nàng ta lại có thể trở thành Thái tử phi.”
Người nọ nói xong, những kẻ khác cũng rối rít lên tiếng.
“Đúng vậy. Mẹ của đại tiểu thư, đại phu nhân của Ngô phủ chính là đích nữ của phủ Vĩnh An Hầu, chúng ta chỉ là tiểu dân, ai mà dám đắc tội với bọn họ chứ?”
“Nhị cô nương, ngươi cũng đừng trách người khác, có trách thì trách mẹ ngươi xuất thân thấp hèn, chỉ là nha hoàn thông phòng mà thôi. Xưa nay Ngô đại nhân và Ngô phu nhân cũng không thích ngươi, coi như công lao này là của ngươi thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện được gả cho Thái tử.”
Cuối cùng, người làm trong tiệm thuốc bảo ta đừng trách bọn họ, dù sao chim khôn cũng biết lựa cành mà đậu.
Câu nói này rất quen thuộc, hình như ta đã từng nghe ở đâu rồi thì phải.
Ta nhớ ra rồi, là nữ tử được sư phụ cứu khỏi đám công tử kia, lúc ta đến cầu xin người nhà của nàng ta tới công đường làm chứng thì bọn họ lại từ chối.
Bọn họ cũng nói: “Đừng trách chúng ta. Nếu đến công đường thì thanh danh của con gái ta sẽ hỏng mất.”
Ta bỗng cười phá lên.
Hóa ra là như vậy… Thì ra là thế…
Sư phụ muốn chữa trị cho thế nhân, nhưng thế nhân đã sớm vô phương cứu chữa rồi.
Người đi đường hoảng sợ nhìn ta, bọn họ bàn tán ầm ĩ, ai cũng bảo ta điên rồi.
Ta không thèm để ý đến bọn họ mà xoay người vào Ngô phủ rồi đến thiên viện.
Nơi đó là gian phòng nhỏ của ta, bên trong cũ nát nhưng chứa đầy sách y, trong ngăn kéo cũng chất cả đống thảo dược.
Kể từ khi sư phụ vào t.ù, ông ấy đã giao toàn bộ lại cho ta. Ông ấy nói nếu ông ấy không còn thì ta sẽ kế thừa y thuật của ông ấy, ta phải tiếp tục cứu người.
Nhưng sư phụ à, bọn họ không đáng được cứu đâu, thật sự không đáng cứu.
Ta đẩy giá sách, lật đổ quầy thuốc, sau đó châm nến rồi ném đi.
Ánh lửa bốc lên ngùn ngụt, ta đứng giữa đám cháy rồi bật cười, cười đến mức nước mắt tuôn rơi như mưa.
Có người xông tới hô dập lửa.
Nhưng chậm rồi.
Ngọn lửa cao ngất trời, gần như chiếu sáng cả đêm đen.
Có lẽ cảm giác của ta đã sai… Vì hình như trời sắp sáng rồi…
Đêm đó, người người đều nói nhị cô nương của Ngô gia không được làm Thái tử phi nên châm lửa tự thiêu.
Tin tức này không thể truyền đến chỗ Thái tử và Thái tử pihi được. Bởi vì bọn họ đã đến Kinh thành, một tin tức nhỏ như vậy chẳng thể kinh động đến bọn họ.
Tuy nhiên, Thái tử và Ngô Thư Nguyệt mới ở Kinh thành được một tháng thì đã phải phi ngựa chạy về Vân Thành.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Bệnh dịch lại bùng phát lần nữa.
Trước kia chỉ là đợt đầu tiên. Sau khi Thái tử và Ngô Thư Nguyệt rời đi, chỉ hơn một tháng mà trong thành đã xuất hiện một lượng lớn dân chúng mắc bệnh.
Thánh thượng lo âu không thôi, ngài triệu Thái tử vào cung, dặn hắn đưa Thái tử phi chạy về Vân Thành.
“Thái tử phi y thuật cao minh, nếu có thể phổ độ chúng sinh một lần thì ắt có thể phổ độ lần hai.”
Cứ thế, Thái tử đưa Ngô Thư Nguyệt chạy về Vân Thành.