Uyển Ninh

Chương 5



“Người muốn che chở cho Ninh cô nương thì chẳng ai dám trái lời. Dẫu vậy, Thẩm phủ lớn thế này mà chủ mẫu và đích nữ có thể tùy ý làm bậy, còn di nương, thứ nữ chúng ta chẳng có chút trọng lượng nào sao?”

Đại phu nhân nhìn Triệu di nương rồi bật cười.

Khi đại phu nhân mang vẻ mặt lạnh lùng bất cần kia, Triệu di nương chưa từng sợ bà ấy.

Vậy mà lúc này đây, chỉ một nụ cười mỉm của đại phu nhân cũng khiến Triệu di nương sợ run cả người.

Đại phu nhân nhìn chằm chằm vào Triệu di nương, sau đó bà ấy nói với vú Ngô: “Dẫn tới.”

Vú Ngô nghe lệnh, vội xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, có hai binh tướng áp giải một nha hoàn tóc tai bù xù vào phòng.

Thẩm Uyển Dung thất thanh: “Tiểu Hà…”

Triệu di nương véo Thẩm Uyển Dung thật mạnh, lúc này nàng ta mới ngậm miệng lại, nhưng cả người không kìm được mà run lên từng đợt.

Nàng ta chẳng thể bình tĩnh lại được, bởi vì tỳ nữ tên Tiểu Hà kia đang nằm dưới đất với gương mặt bê bết máu, mười ngón tay bị kẹp ván gỗ, máu thịt lẫn lộn.

Nữ quyến trong phòng đều sợ hãi la lên, ai cũng rối rít nhìn sang hướng khác, chỉ có đại phu nhân vẫn ung dung như thường:

“Lúc chiều, vú Ngô nhìn thấy nha hoàn này chạy loạn ngoài sân, cố ý gây động tĩnh để đánh lạc hướng người canh gác. Sau đó nàng ta lại xuất hiện ở phòng trong, khi ra ngoài thì bị gia đinh nhìn thấy, trông nàng ta hốt hoảng lắm. Ta cảm thấy có gì đó không đúng, nên trước hết mang nàng ta đi thẩm vấn thay lão gia.”

“Đây là khẩu cung đã được ghi chép lại, Tiểu Hà đã đồng ý ký tên, lão gia có thể xem qua.”

Đại phu nhân khẽ phất tay, vú Ngô lập tức dâng khẩu cung có chữ ký cho cha ta xem.

Dường như đại phu nhân đã đoán được lời bào chữa của đám người Triệu di nương, thế nên bà ấy âm thầm chặn lại mọi đường lui: “Đề phòng có người nói ta vu oan giá họa, lúc thẩm tra ta đã dùng thân phận chủ mẫu của Thẩm gia để mời các trưởng bối trong tộc đến chứng kiến. Bọn họ có thể làm chứng lời khai của nha hoàn này là thật.”

Cha ta cầm khẩu cung của Tiểu Hà bằng một tay, tay còn lại thì không ngừng run rẩy.

Ông ta hoàn toàn không ngờ đại phu nhân có thể lợi hại đến thế.

Kể từ khi nữ nhân này được gả vào Thẩm phủ, tính kiệm lời của bà ấy khiến ông ta phát chán, không thể nào cưng chiều được. Chính bà ấy cũng thích sống một mình một góc, suốt ngày ở trong nội đường tu hành.

Nhưng lúc này đây, ông ta đã nhận ra nữ nhân này là kiểu người hành động trong âm thầm.

Bà ấy nhìn rõ mọi việc, bắt được nội gian dễ như trở bàn tay.

Chờ phong ba dấy lên thì bà ấy đã thẩm tra xong cả rồi.

Song, bà ấy vẫn bình thản, im lặng chờ đối phương lên sân khấu trước.

Bây giờ chuyện đã lớn đến nhường này, ngay cả trưởng bối của Thẩm gia cũng đã được mời tới chứng kiến lúc tra hỏi, dù ông ta có muốn che chở cho Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung thì cũng lực bất tòng tâm.

Lúc này Tiểu Hà sợ đến mức liên tục dập đầu thật mạnh: “Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng. Đều do Dung cô nương và Triệu di nương sai khiến, bọn họ hứa xong chuyện thì sẽ cho nô tỳ ba trăm lượng bạc…”

Cha ta tái mặt, ông ta cúi đầu nhìn Triệu di nương và Thẩm Uyển Dung đang quỳ trên đất.

Thẩm Uyển Dung sợ hãi co rúm lại như chim cút, còn Triệu di nương dẫu sao cũng là người từng trải, vậy nên bà ta tiếp tục dùng dáng vẻ đáng thương để lấy lòng thương hại từ cha ta: “Lão gia, thiếp hầu hạ người mười mấy năm, người cứu thiếp với…”

Đại phu nhân cắt ngang lời của Triệu di nương, bà ấy đi tới trước mặt cha ta: “Ta hỏi lão gia một câu thôi. Ăn cắp là tội lớn, theo như gia pháp thì phải chịu ba mươi đại bản, vậy tội gài tang vật để hãm hại người khác thì sao?”

Cha ta nhìn Triệu di nương đang khóc đến sắp ngất rồi lại quay sang nhìn đại phu nhân. Ông ta im lặng hồi lâu, dường như trong sự im lặng ấy còn mang theo cả vẻ khẩn cầu.

“Phu nhân.” Sau cùng, ông ta thấp giọng nói với đại phu nhân, “Mẹ con họ gây ra lỗi lầm, nhưng cũng không đến mức gài tang vật hãm hại người khác…”

Câu nói này vừa thốt ra thì ngay cả bọn hạ nhân cũng không nhịn được nữa.

Cha ta ái thiếp diệt thê, thiên vị đến mức chẳng thể tha thứ nổi.

Ta phạm tội ăn cắp, còn chưa tra rõ mà ông ta đòi xử lý bằng gia pháp.

Triệu di nương cùng Thẩm Uyển Dung cố ý hãm hại ta, chứng cứ rành rành ra đấy, vậy mà ông ta định nhẹ nhàng cho qua.

Ai nấy cũng đều bất bình, chỉ có đại phu nhân vẫn bình tĩnh như thường: “Ồ, lão gia nghĩ như vậy sao?”

Còn chưa đợi cha ta trả lời, đại phu nhân đã nâng váy xoay người, đỡ tay vú Ngô rồi dợm bước ra ngoài: “Ta vốn nghĩ chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, thế nên trông cậy lão gia có thể xử lý công bằng chuyện nhà. Nhưng xem ra lão gia quá bận chuyện triều chính nên chẳng nghĩ ra cách xử lý chuyện này ổn thỏa. Đã như vậy…”

“Báo quan đi.”

Lời còn chưa dứt mà mặt mày cha ta đã tái ngắt.

Ông ta hô to: “Ngăn nàng ấy lại!”

Hạ nhân trong Thẩm phủ ùa tới như ong vỡ tổ, ai cũng lăm le ngăn cản đại phu nhân.

Nào ngờ đại phu nhân chỉ khẽ nhướng mắt thì mười mấy binh phủ đã tiến tới bảo vệ bà ấy ở giữa.

Bọn họ là thủ hạ cũ của lão Tướng quân, chỉ nghe lời phu nhân chứ chẳng quan tâm đến lão gia. Đám gia đinh bình thường trông thấy binh phủ như cột sắt trước mặt thì sợ bể mật, chỉ biết vô thức thối lui.

Thấy đại phu nhân sắp ra khỏi viện, rốt cuộc cha ta cũng hết cách.

Ông ta che mặt, rên rỉ ra lệnh: “Bây đâu! Đưa Triệu thị cùng đứa con bất hiếu kia xuống, đánh cho ta!”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner