BONG BÓNG NGỌT NGÀO
Tác giả: 黎嘉柏
Tôi mắc một căn b ệnh lạ: N g h i ệ n mùi.
Bắt đầu từ một tháng trước, tôi nhận ra mình không thể không ngửi mùi hương trên người đối thủ một mất một còn của chính mình – Trần Quân Ý.
Nếu không được ngửi mùi hương đó trong một khoảng thời gian, cả người tôi sẽ trở nên suy yếu, tinh thần mỏi mệt.
Nhưng cũng như tôi vừa nói đấy, cậu ta chính là ‘đối thủ một mất một còn’ của tôi.
Chính là cái kiểu không đội trời chung ấy!
Tôi là người đứng đầu ngành ngôn ngữ, còn cậu ấy là thiên tài môn vật lý.
Ngành học của chúng tôi luôn cạnh tranh với nhau, chính vì vậy, hai chúng tôi luôn đấu đá với nhau từ đầu năm nhất cho đến giờ, không ai nhường ai.
Cả trường đều biết, đời này tôi và Trần Quân Ý không thể hòa giải với nhau được.
Bởi vậy, đến lúc tôi phát hiện mình không thể không có cậu ta, tôi cảm giác bầu trời như sập xuống rồi.
Tôi đã đi khám rất nhiều lần, bác sĩ nói tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm nhận được cơ thể mình càng ngày càng yếu đi.
Tôi chỉ nói bí mật này cho một mình cô bạn thân Triệu Triệu nghe.
Một hôm, Triệu Triệu gọi điện cho tôi, nói tôi mau đến phòng tập.
Lúc bắt máy, tôi còn chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện, “Đến đấy tập thể dục để mệt c h ế t tao à?”
“Trần Quân Ý đang ở đây.”
Đệt!
Mười phút sau, một mỹ nữ yếu đuối xuất hiện trong phòng tập.
Tôi không nhìn thấy Trần Quân Ý ở đây.
Triệu Triệu nói cậu ấy đi vệ sinh rồi.
Nhưng quần áo của cậu ấy vẫn ở đây!
Chiếc áo thun vắt trên máy chạy bộ, mặc dù còn chưa đến gần nhưng tôi đã cảm thấy bản thân mình khỏe hơn rất nhiều.
À, tôi phải giải thích một chút, mặc dù tính Trần Quân Ý rất cờ hó, nhưng cậu ấy là người rất yêu sạch sẽ, vận động mạnh như vậy nhưng trên quần áo vẫn không có chút mùi hôi nào.
Mùi nước giặt và mùi cơ thể vẫn còn vương trên áo cậu ấy.
Mùi hương nhẹ nhàng, còn có chút cảm giác mát lạnh.
Thứ tôi n g h i ệ n chính là mùi hương này.
Giống như một người đói khát nhìn thấy đồ ăn, tôi mau chóng chạy về phía máy chạy bộ.
Lý trí nói với tôi: Đừng mà! Quá b i ế n t h á i rồi! Trương Vãn, mau buông raaaaa!
Nhưng tôi không khống chế nổi hu hu hu.
Tôi cầm chiếc áo của cậu ấy, không kiềm lòng được mà đưa lên mũi hít một hơi thật dài!
A! Sống rồi!
…
Bình luận